Độc hành 2012: Mây trời, Nắng biển và Gió núi ( P. 3)

Hắn là một con người khó hiểu – nhiều người đã nói như thế! Cũng phải thôi, chính hắn nhiều lúc cũng không hiểu được mình. Như lúc này đây, giữa cái nắng như thiêu đốt của vùng ven biển, hắn vẫn cứ lượn lờ xe trên đường mà không tìm nơi nào đó đánh một giấc no say như thường ngày hắn vẫn làm sau cử cơm trưa. Với hắn, được ngồi trên chiếc xe, vi vu giữa thiên nhiên tự do như thế này thì ít khi có khái niệm mệt mỏi. Con xế tội nghiệp vẫn gồng mình với hắn trong cái nắng gay gắt. Nắng khiến mặt đường phía trước xa xa như loang loáng nước. Nắng khiến cho bánh xe chà xát trên mặt đường như muốn chảy tan ra. Nắng như muốn đốt cháy bàn tay của hắn. Thế nhưng nắng không thể làm mất đi vẻ thanh bình mát lạnh của cảnh vật xung quanh.

Viet Nam

Thế nhưng nắng không thể làm mất đi vẻ thanh bình mát lạnh của cảnh vật xung quanh.

Đó là mảng xanh mát dịu đập vào mắt hắn. Cảnh vật không có gì, chỉ là những bụi cây, vạt cỏ bên đường nhưng sao trông thanh bình đến kì lạ. Với hắn, những lần độc hành, và những phút giây đứng trước những cảnh vật như thế, khiến hắn lại tiếp tục tìm đến với những chuyến độc hành tiếp theo. Những hình ảnh của quê hắn như hiện ra trước mắt, với kỷ niệm những ngày về quê ngoại, lăn tăn chạy chân sáo theo những chú bò lang thang hết ngọn đồi này đến ngọn đồi khác. Vui đùa với nắng với gió, chóng mắt lên tìm những trái dú dẻ, chim chim dại chín mọng. Những kỷ niệm tuổi thơ mà hắn thầm cảm ơn miền quên nghèo đã mang đến cho hắn.

Viet Nam

Những hình ảnh của quê hắn như hiện ra trước mắt, với kỷ niệm những ngày về quê ngoại, lăn tăn chạy chân sáo theo những chú bò lang thang hết ngọn đồi này đến ngọn đồi khác

Chợt bồi hồi nghĩ đến những đứa trẻ phố thị ngày nay, bận rộn với những chiếc cặp nặng trĩu cùng với lịch học dày kín cả ngày. Mệt mỏi. Lo âu. Còn đâu những cảm xúc ngọt ngào với thiên nhiên thanh bình, với kỷ niệm tuổi thơ chăn trâu, bắt bướm? Chợt lẩm bẩm, có cần không một nền giáo dục như thế? Có cần không những đứa trẻ vào học lớp 1 ê a, chưa thạo tiếng mẹ đẻ đã phải thi xếp lớp bằng tiếng Anh ngữ? Có cần không những đôi mắt ngây thơ đã phải đeo đôi kiếng dày cộm khi còn chưa biết tại sao mình lại cần những đôi kính ấy? Đất nước phát triển, con cái thành tài có nhất thiết phải đánh đổi cả một tuổi thơ của đời người. Hắn bâng khuâng. Đơn giản bởi trước mắt hắn là những khung cảnh thật đẹp thật êm dịu mà tuổi thơ của hắn đã gắn bó phần nào.

Quê hắn không có biển, nhưng những thảm cỏ xanh, những vạt lúa non tơ, những đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ thì rất gần với ký ức của hắn về tuổi thơ êm đềm. Việt Nam, những cảnh vật rất Việt Nam, êm đềm và bình dị. Dù cho sau này, Việt Nam có phát triển đến đâu, nhưng trong tâm khảm của hắn vẫn có những vạt cỏ xanh êm đềm như thế.

Viet Nam

Hắn bước xuống, tựa lưng vào gốc cây, đăm chìm trong không gian yên bình ấy. Tiếng gió biển vi vu nhè nhẹ. Tiếng gặm cỏ rào rạt của đàn bò. Tiếng xao động của mặt nước khi cơn gió thoảng quan. Tiếng ụm bò giữa trưa hè oi ả. Những âm thanh của cuộc sống như xoắn vào người hắn. Đê mê. Thanh thản.

Hắn bước xuống, tựa lưng vào gốc cây, đăm chìm trong không gian yên bình ấy. Tiếng gió biển vi vu nhè nhẹ. Tiếng gặm cỏ rào rạt của đàn bò. Tiếng xao động của mặt nước khi cơn gió thoảng quan. Tiếng ụm bò giữa trưa hè oi ả. Những âm thanh của cuộc sống như xoắn vào người hắn. Đê mê. Thanh thản. Không còn những bản hợp đồng. Không còn những bữa tiếp khách say khướt. Không còn những ánh đèn lập lòe xanh đỏ chốn thị thành. Hắn cảm thấy nhẹ nhàng biết bao. Những khoảnh khắc độc hành như thế đã hồi sinh cho hắn tiếp tục trong cuộc đời này.

To be continued…

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s