Độc hành 2012: Mây trời, Nắng biển và Gió núi ( P. 3)

Hắn là một con người khó hiểu – nhiều người đã nói như thế! Cũng phải thôi, chính hắn nhiều lúc cũng không hiểu được mình. Như lúc này đây, giữa cái nắng như thiêu đốt của vùng ven biển, hắn vẫn cứ lượn lờ xe trên đường mà không tìm nơi nào đó đánh một giấc no say như thường ngày hắn vẫn làm sau cử cơm trưa. Với hắn, được ngồi trên chiếc xe, vi vu giữa thiên nhiên tự do như thế này thì ít khi có khái niệm mệt mỏi. Con xế tội nghiệp vẫn gồng mình với hắn trong cái nắng gay gắt. Nắng khiến mặt đường phía trước xa xa như loang loáng nước. Nắng khiến cho bánh xe chà xát trên mặt đường như muốn chảy tan ra. Nắng như muốn đốt cháy bàn tay của hắn. Thế nhưng nắng không thể làm mất đi vẻ thanh bình mát lạnh của cảnh vật xung quanh.

Viet Nam

Thế nhưng nắng không thể làm mất đi vẻ thanh bình mát lạnh của cảnh vật xung quanh.

Đó là mảng xanh mát dịu đập vào mắt hắn. Cảnh vật không có gì, chỉ là những bụi cây, vạt cỏ bên đường nhưng sao trông thanh bình đến kì lạ. Với hắn, những lần độc hành, và những phút giây đứng trước những cảnh vật như thế, khiến hắn lại tiếp tục tìm đến với những chuyến độc hành tiếp theo. Những hình ảnh của quê hắn như hiện ra trước mắt, với kỷ niệm những ngày về quê ngoại, lăn tăn chạy chân sáo theo những chú bò lang thang hết ngọn đồi này đến ngọn đồi khác. Vui đùa với nắng với gió, chóng mắt lên tìm những trái dú dẻ, chim chim dại chín mọng. Những kỷ niệm tuổi thơ mà hắn thầm cảm ơn miền quên nghèo đã mang đến cho hắn.

Viet Nam

Những hình ảnh của quê hắn như hiện ra trước mắt, với kỷ niệm những ngày về quê ngoại, lăn tăn chạy chân sáo theo những chú bò lang thang hết ngọn đồi này đến ngọn đồi khác

Chợt bồi hồi nghĩ đến những đứa trẻ phố thị ngày nay, bận rộn với những chiếc cặp nặng trĩu cùng với lịch học dày kín cả ngày. Mệt mỏi. Lo âu. Còn đâu những cảm xúc ngọt ngào với thiên nhiên thanh bình, với kỷ niệm tuổi thơ chăn trâu, bắt bướm? Chợt lẩm bẩm, có cần không một nền giáo dục như thế? Có cần không những đứa trẻ vào học lớp 1 ê a, chưa thạo tiếng mẹ đẻ đã phải thi xếp lớp bằng tiếng Anh ngữ? Có cần không những đôi mắt ngây thơ đã phải đeo đôi kiếng dày cộm khi còn chưa biết tại sao mình lại cần những đôi kính ấy? Đất nước phát triển, con cái thành tài có nhất thiết phải đánh đổi cả một tuổi thơ của đời người. Hắn bâng khuâng. Đơn giản bởi trước mắt hắn là những khung cảnh thật đẹp thật êm dịu mà tuổi thơ của hắn đã gắn bó phần nào.

Quê hắn không có biển, nhưng những thảm cỏ xanh, những vạt lúa non tơ, những đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ thì rất gần với ký ức của hắn về tuổi thơ êm đềm. Việt Nam, những cảnh vật rất Việt Nam, êm đềm và bình dị. Dù cho sau này, Việt Nam có phát triển đến đâu, nhưng trong tâm khảm của hắn vẫn có những vạt cỏ xanh êm đềm như thế.

Viet Nam

Hắn bước xuống, tựa lưng vào gốc cây, đăm chìm trong không gian yên bình ấy. Tiếng gió biển vi vu nhè nhẹ. Tiếng gặm cỏ rào rạt của đàn bò. Tiếng xao động của mặt nước khi cơn gió thoảng quan. Tiếng ụm bò giữa trưa hè oi ả. Những âm thanh của cuộc sống như xoắn vào người hắn. Đê mê. Thanh thản.

Hắn bước xuống, tựa lưng vào gốc cây, đăm chìm trong không gian yên bình ấy. Tiếng gió biển vi vu nhè nhẹ. Tiếng gặm cỏ rào rạt của đàn bò. Tiếng xao động của mặt nước khi cơn gió thoảng quan. Tiếng ụm bò giữa trưa hè oi ả. Những âm thanh của cuộc sống như xoắn vào người hắn. Đê mê. Thanh thản. Không còn những bản hợp đồng. Không còn những bữa tiếp khách say khướt. Không còn những ánh đèn lập lòe xanh đỏ chốn thị thành. Hắn cảm thấy nhẹ nhàng biết bao. Những khoảnh khắc độc hành như thế đã hồi sinh cho hắn tiếp tục trong cuộc đời này.

To be continued…

AC trekking – Upper Pisang (3310 m)

These are some pic from Upper Pisang on the way we trekked around AC. This old style village is typical for the Manang area and has a large prayer wheel wall in the centre. Just opposite of the valley is Annapurna II in all its splendour and we have marvellous views on the mountains.

We spent night in a logde whose owner used to business man. He also traveled to Viet Nam. We had a interesting short conversation.

At this elevation, we saw a lot snow and suffered the very cold weather. I began to feel headache and lost sleeping at night. They are the symptoms of high attitude sickness.

Wearing many layers of cloths, rolling in two blankets, I saw the snowing through the glass window in the cold sunset I hadn’t had so far. But it is also great moment in my journey.

IMG_2870 IMG_2854 IMG_2896 IMG_2897 IMG_3053

ĐỘC HÀNH 2012 : MÂY TRỜI, NẮNG BIỂN VÀ GIÓ NÚI ( P.II)

Quốc lộ 51 dẫn hắn xuống Bà Rịa là đoạn đường đã quá nhàm chán, bụi và nắng khiến hắn tăng ga không ngần ngại. Hắn không chuẩn bị gì nhiều cho chuyến đi, kể cả tuyến đường của hắn, hắn cũng chả buồn in ra tham khảo, chỉ nhớ man mán:  đường đi của hắn phải qua Bình Châu, thế là tìm đường hướng về Bình Châu mà đi. Nhắm mắt nhắm mũi, hắn theo QL55 mà đi, gió thổi ào ào tưởng nghiêng ngả cả chiếc xế lẫn thân người mỏng manh của hắn, nhưng vẫn không thấy biển đâu. Đi cả hơn 10km vẫn không thấy biển đâu. Thế là sai đường rồi, hắn móc điện thoại ra kiểm tra lại. QL55 cũng đi về Bình Châu, nhưng không phải là con đường ven biển hắn chọn. Vậy là quay xe lại, hắn phải đi được con đường ven biển mới được chứ! Con đường của hắn phải chạy qua Long Điền, đến Long Hải rồi mới thấy biển. Lòng vòng một hồi với những lời hỏi thăm hắn cũng dần dần cảm nhận được cái vị nồng nồng của biển cả, của cái thứ nước mặn mang đậm vị muối, cái vị của những con cá, con mực tươi roi rói được phơi dưới cái nắng đốt lửa của tháng tư. Biển Long Hải đón hắn với một cảnh mê hoặc lòng người :

phượt

Biển Long Hải đón hắn với một cảnh mê hoặc lòng người

Những đám mây trắng nỗi khối trên nền trời xanh thẳm tôn thêm vẻ đẹp cho bãi cát kéo dài ôm lấy mặt nước biển xanh trong. Hắn dừng xe bên đường, vác máy ra đắm chìm với vẻ đẹp của biển giữa trời trưa đứng bóng. Một vài kẻ qua đường nhìn hắn như một thằng hâm, chạy lăn tăn giữa trưa nắng như thiêu đốt, một mình. Hắn biết, chỉ những chuyến độc hành hắn mới có thể có những giây phút hâm hâm như thế, nhưng với hắn đó là sự sảng khoái với thiên nhiên, với những shoot ảnh, với những góc chụp, mặt kệ nắng biển gió trời thiêu đốt sạm đen.

phượt

Hắn biết, chỉ những chuyến độc hành hắn mới có thể có những giây phút hâm hâm như thế, nhưng với hắn đó là sự sảng khoái với thiên nhiên, với những shoot ảnh, với những góc chụp, mặt kệ nắng biển gió trời thiêu đốt sạm đen.

phượt

Chỉ có khúc đường đó, hắn được đứng sát biển, được chạm chân vào nước biển

Chỉ có khúc đường đó, hắn được đứng sát biển, được chạm chân vào nước biển bởi tiếp theo là những đoạn đường xuyên qua khu du lịch với những resorts nối tiếp nhau. Hắn không dừng lại, cứ tiếp túc nhấn ga thúc giục chú xế chạy đến với những khoảng trời thiên nhiên phía trước. Tính hắn thế, lang bạt và chìm đắm với thiên nhiên, lặng nghe những sức sống của tạo hóa trên những ngọn sóng trắng xóa hay những ngọn cỏ xanh non.

Những khu nghĩ dưỡng loang láng hai bên đường, ẩn hiện trong những rặng phi lao mát rượi. Tiếng phi lao lào xào trong gió biển, ngăn bớt cái nắng chói chan trên con đường độc bước của hắn. Khẻ cởi vài nút áo, cho phép những cơn gió biển luồn vào mơn man da thịt. Mát mẻ, sảng khoái. Hắn vừa đều tay ga vừa lảm nhảm những ca khúc quen thuộc với tiếng đệm đàn của những tán phi lao rì rào trong gió biển. Khán giả của hắn là cái nắng trên đầu, con đường trước mặt và có thể những loài thiên nhiên đâu đó hai bên đường. Lo toan, mệt mỏi với cuộc sống dường như tan biến. Những hàng phi lao đung đưa lướt qua mặt hắn vẫy chào tạm biệt, hắn bước vào khu vực Hồ Tràm. Có lẽ đúng với cái tên ấy, những dãy tràm bắt đầu thay thế dần những rặng phi lao.

phượt

…những dãy tràm bắt đầu thay thế dần những rặng phi lao.

Dáng tràm không mỏng manh yếu đuối như phi lao, vững chắc hơn, xanh mượt mà hơn. Những sợi rễ vươn ra cắm vào lòng đất ngập nước, có lẽ là cái thứ nước lờ lợ nửa mặn, nửa ngọt ở cái vùng giáp biển này. Không rộng rãi bao la như khu vực rừng U Minh của đất mũi Cà Mau, nhưng ở đây những vạt tràm xanh ngát cũng đủ để cho kẻ độc hành như hắn gợi lại những hình ảnh trong quá khứ. Hắn nhớ đến chuyến đi về miền Tây những năm trước, cũng là những bánh xe quay cuồng độc bước. Khoản thời gian mà hắn như người mất hồn, vô định chơi vơi trong cuộc sống khắc nghiệt. Hắn nhớ, hắn đã quyết định đi một vòng miền Tây sông nước chỉ tích tắc trong một phút dây ngắn. Không chuẩn bị, không lịch trình, không định hướng, không biết mình sẽ đi đâu và ở đâu. Cứ thế hắn đã đi chuyến ấy. Một chuyến độc hành ngổn ngang, rối rắm như chính hắn vào thời gian ấy. Thế rồi khi nhìn những gốc tràm khẳng khiu, cắm vào mặt nước để sống và vươn lên hình thành một cánh rừng bạt ngàn xanh mướt với hàng ngàn loại chim cư trú líu lo. Hắn đã nhận ra một điều, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể tồn tại và phát triển, như những cánh rừng tràm kia.

phượt

Hắn đã nhận ra một điều, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể tồn tại và phát triển, như những cánh rừng tràm kia.

Đợt đi ấy, chính hình ảnh những gốc tràm đầy sức sống đã phần nào mang đến cho hắn sự cân bằng trong suy nghĩ. Chính vì thế mà khi đứng trước những mảng xanh của tràm, hắn bùi ngùi xúc động. Dựng chân chống xe bên đường, hắn lê la trong cái khoảng trời xanh trong, chỉ có tràm và tràm xung quanh. Những dãy tràm mãnh liệt đầy sức sống do được nguồn nước nuôi dưỡng đầy ắp, vươn những tán lá xanh mơn mởn giữa bầu trời diểm xuyết những án mây trắng bồng bềnh. Tràm vẫn có nét đẹp của riêng nó là vậy:

phượt

Những dãy tràm mãnh liệt đầy sức sống

Hay, những vạt tràm khẳng khiu vẫn tựa vào nhau để sống trên mặt đất cát biển khô cằn, nóng như thiêu đốt dưới cái nắng hè vừa đến.

phượt

…những vạt tràm khẳng khiu vẫn tựa vào nhau để sống…

Những gốc tràm nhỏ nhoi vẫn bám trụ, đâm rễ sâu vào lòng đất, vượt qua cái lớp cát nóng bỏng da chân ấy, để đến với sự ẩm ướt và mát mẻ của tầng đất ẩm gần biển. Một vài cây đã bắt đầu chuyển màu của lá, là qui luật tự nhiên hay do tiết trời khắc nghiệt? Những cánh lá xanh non dã dần chuyển qua mà nâu đỏ:

Phượt

Những cánh lá xanh non dã dần chuyển qua mà nâu đỏ.

Hắn chào tạm biệt những gốc tràm mạnh mẽ, thu lại cho mình một góc cảnh đầy màu sắc của những cây tràm, khung cảnh khiến hắn nhớ đến màu sắc rực rỡ của Paris mà hắn đã có những buổi lang thang đáng nhớ.

Phượt

…một góc cảnh đầy màu sắc của những cây tràm…

Vặn tay ga hắn tiếp tục rong ruổi với cuộc hành trình, tạm gác lại những cảm xúc đột nhiên dâng trào, hắn lại quay về với thực tại, với nắng trời và gió biển của chuyến đi.

to be continued…

Tây Bắc Du Xuân – Phần V : APACHAI – Cực Tây Tổ Quốc

Sáng dậy sớm khi mặt trời chưa ló dạng để đón mình minh nơi biên giới tổ quốc. Đúng là rượu ngon nên dù tối hôm trước xỉn quắc, sáng hôm sau vẫn thấy khoẻ và dậy sớm được. Cái tiết trời lành lạnh của núi đồi Tây Bắc thật dễ chịu. Từng mảng sương vẫn còn lưu luyến ôm lấy những sườn núi chênh chếch hay núi đồi vẫn còn ngái ngủ chưa muốn buôn lớp chăn sương khi tiết trời vẫn còn lạnh.

 

Một màu ửng vàng ở cuối chân trời báo hiệu một ngày nắng đẹp. Sau bữa sáng nhẹ, chúng tôi di chuyển về nơi xuất phát để leo núi, đặt chân đến cột mốc biên giới Việt-Lào-Trung, nơi mà tiếng gáy con gà đánh thức cả ba nước. Đướng dẫn đến chân núi gấp khúc và dốc liên tục, những chiếc xe yếu khó mà lên được. Tôi cho xe chạy ở số cao, nghe tiếng máy mà thấy tội cho chú xế. Thế rồi, hực hực hực, chú xế tôi ho vài tiếng rồi đứng im không chạy nữa. Đề- máy vẫn nỗ, vào số – vẫn cảm giác được, lên ga – vẫn ăn; nhưng xe vẫn đứng im một chỗ. Loay hoay một lúc vẫn không đoán được bệnh, tôi quyết định đi bộ chặng đường còn lại để nhập cùng đồng đội vì đã trễ- bỏ lại chú xế nằm chỏng chơ ven rừng sau khi được các anh bộ đội cam kết không mất đâu. Lòng lo lắng về chiếc xế và chiều về của mình đeo đẳng tôi trong suốt chặn đường lên núi, trong cái đầu óc mà kiến thức về xe cộ hạn hẹp ấy, tôi nghĩ ngay đến cảnh bể hộp số mà lòng cứ mãi day dứt về nó.

Chiều – nếu như lúc sáng lên núi tôi chậm rãi và trễ nhất đoàn – thì giờ tôi cố tranh thủ lao xuống thật nhanh để về với chiếc xế bị bỏ rơi. Nỗi lo ngày càng nặng, vì là ngày Tết nên các dịch vụ chuyên chở đều không làm việc, kể cả bác tài của đơn vị cũng đang dịp nghỉ phép dưới xuôi. Tôi phải nhờ anh bộ đội đi cùng điện hỏi tất cả những phương án khả thi để đưa chú xế về lại Mường Chà – nơi hi vọng tôi sẽ tìm ra một tiệm sửa xe mở cửa sớm. Quả thật trời cũng không phụ lòng người, may mắn sao có xe chở hàng vào lúc bấy giờ, thế là tôi được hỗ trợ kéo chiếc xế của tôi về đồn. Và may mắn hơn khi được chẩn đoán, căn bệnh của chú xế chỉ  là bị đứt sên giữa chừng; như vậy là tôi có thể sửa xe ngay tại biên giới này mà không cần phải đưa xe về đến Mường Chà như kế hoạch ban đầu. Kê hoạch mà tôi đã vạch ra 02 phương án: hoặc thuê được xe chở xế ra hoặc phải nhờ bạn đồng hành kéo cho chặn đường 20 km trong đêm tối nếu bắc buộc phải thế ( vì nếu không ra kịp Mường Chà trong đêm, đoàn chúng tôi sẽ trễ xe tại Điện Biên vào ngày hôm sau, đó là chưa tính đường về Điện Biên có thuận lợi như lúc đi vào hay không). Thật sự lo lắng, vì thế mà khi nghe chẩn đoán căn bệnh chú xế- tôi như trút được tấm đá nặng trong lồng ngực, thở phào nhẹ nhỏm. Tuy nhiên, ở gần biên giới không tìm đâu ra dây xích cho loại xe Suzzuki của tôi, trán bác sửa xe cùng các anh bộ đội cứ nhíu lại rồi giãn ra. Tôi cùng thấp thỏm theo từng lời trao đổi. Cuối cùng tôi quyết định thử đánh liều với chiếc xích của xe win – loại xe dân nơi đây thường dùng nên có sẵn hàng thay, Vì xích xe win dài hơn nên buộc phải cắt đi hai đốt để có thể vừa với chú xế của tôi. May mắn, việc độ xích cũng thành công, bởi sau đó nó cũng tôi vượt lại những đoạn đường gập ghềnh trở lại Điện Biên an toàn.

Đó là chuyện buổi chiều, còn lúc này,  có nghĩ đến, lo lắng mấy cũng không làm được gì, tôi quyết định để dành lại sự day dứt đó khi về giải quyểt,  thẳng tiến nhập cùng đoàn tại chân núi, nhìn lại xung quanh cảnh vật của núi rừng Tây Bắc hiện ra hùng vĩ dưới cái nắng sớm tôn lên những đường nét uốn lượn khá bắt mắt.

 

Hôm nay các chú xế được nghỉ ngơi nơi chân núi, chúng tôi sẽ đến điểm đích của cuộc hành trình bằng việc trekking lên núi. Đoạn đường đầu tiên chúng tôi phải trải qua đó là một con dốc thẳng và dài, phơi mình dưới ánh nắng chói chang, những ngọn lau và cây bụi hai bên không đủ độ cao để góp ít bóng râm cho cuộc hành trình. Sáng vì trời lạnh nên chúng tôi trang bị hai ba lớp quần áo – khi đi được 1/3 con dốc, mồ hôi đã ra ướt đẩm nóng bức khó chịu trước con mắt oi nồng của ông mặt trời. Những nam thanh nữ tú lần lượt tháo tung các lớp quần áo giữ ấm để nhẹ nhàng thoái mái hơn cho việc leo núi. Ấy thế mà cũng bở cả hơi tai khi bước lên cái triền dốc dài ngoằn ấy.

 

Khi đã chạm chân vào bóng râm của rừng già, tôi mới có dịp nghỉ ngơi và cảm nhận đầy đủ nét đẹp của núi rừng Tây Bắc. Bây giờ đã lên cao hơn, phóng tầm mắt ra xa, những biển mây trắng vẫn chưa kịp tan hết, quấn quýt ôm những sườn núi, mong mênh, thi vị. Chỉ ước được nhảy xuống đắm mình trong mặt biển trắng tinh ấy. May mắn cho chúng tôi, đấy là một trong những ngày hiếm hoi ở khu vực này mây về giăng ngang lưng núi như thế! Đưa ống kính, kéo lại gần để ghi vào cảnh đẹp ấy, chỉ tiếc rằng mình không ghi hết được vẻ đẹp của thiên nhiên.

 

Chúng tôi tiếp tục một đoạn xuống dốc trong rừng già để cân bằng sức chịu đựng của những đôi chân, và dừng nghỉ ngơi noi con suối róc rách leo lõi giữa hai sườn núi. Dòng nước thiên nhiên trong vắt và mát lạnh. Tôi uống liền vài hơi mà cảm thấy như được hoà quyện với núi đồi, cảm giác mát lạnh theo luồn nước uống lan toả vào cơ thể, thật sảng khoái khiến tôi hầu như hồi phục hoàn toàn thể lực cho chặng đường kế tiếp.

Sau khi đã tiếp tế đầy cho những chiếc chai cạn kiệt nước vì chặn đường trước, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình trên những triền đồi khác, nhưng lần này phía trên chúng tôi là những tán lá mát rượi của rừng già, vì vậy mà tôi hầu như không thấy mệt mỏi, có đủ thời gian và không gian để cảm nhận những cảnh vật xung quanh. Những tán lá rầm rì, lâu lâu khẻ chao đảo để lọt những tia nắng nhỏ bé hắt xuống tinh nghịch đùa giỡn. Tôi cảm nhận được vị ẩm ướt của không khí, quyện vói những mùi âm ẩm, nồng nồng, ngai ngái của các thân cây trong rừng và các lớp lá khô mục ruỗng dưới chân.

Đối với tôi, những lúc như thế này – được trải mình cùng với thiên nhiên , nghe nhịp sống thiên nhiên tác động đến từng thớt thịt và giác quan của mình –thật là một điều tuyệt diệu. Nó xua tan đi những mỏi mệt âu lo hàng ngày mà cuộc sống phố thị đã nhét đầy vào đầu óc tôi. Đắm chìm với những nét hung vĩ của rừng già, và những vẻ đẹp nhỏ nhoi đơn sơ nơi ấy.

Những nụ chồi non óng ánh nội bật trên những tia nắng nhỏ nhoi len lõi.

Những cánh hoa rừng cũng thế….

 

Cả những thứ nhỏ nhặt nhất cũng lung linh tuyệt vời….

 

Và cả những cành cây khô trụi lá cũng tạo dáng trên nền trời xanh thẳm, ngạo nghễ, thách thức.

Đối với tôi là thế, nhưng với một số bạn trong đoàn, thì việc chồn chân leo lên những triền dốc của đồi núi không phải là việc quá dễ. Dốc cứ càng ngày càng dựng ngược, những đôi chân bắt đầu căng cứng lại. Đặc biệt là bạn nữ bị tai nạn hôm trước, với cái chân không đạt 100% sức khoẻ leo lên núi đúng là một cực hình. Thế nhưng ý chí và lòng quyết tâm đã chiến thắng. Nhích từng mét một, có những đoạn phải bò, níu rễ cây để lên. Mồ hôi chảy dài ướt đẩm lưng áo. Tôi quyết định ở lại cùng với các bạn ở tốp sau cùng, để cùng hỗ trợ nhau vượt qua những gian khó trên đường, để tất cả ước mong được chạm đến vùng đất thiêng liêng cực Tây của Tổ Quốc trong đoàn đều thành hiện thực.

Trải qua hết những trải nghiệm ấy, chúng tôi cũng đặt chân đến đích của cuộc hành trình. Cột mốc Apachai, cực tây của tổ quốc, nơi biên giời Việt –Lào-Trung gặp nhau, đường biên giới phân chia theo con nước chảy xuống từ đỉnh núi. Nơi mà đứng đây ta có thể cảm nhận mình là công dân của cả 03 nước.

Đứng tại đây, phóng tầm mắt ra xa hướng về 03 nước, cảm thấy mình thật to lớn, những ngọn núi nhấp nhô bao bọc dưới chân mình trải dài đến vô tận. Quá đẹp và quá đỗi tự hào!

 IMG_0877

Chúng tôi đứng lại và hát quốc ca- chào cờ trước cột mốc của tổ quốc. Cảm thấy thiêng liêng một dòng máu tự hào chảy qua người rần rần, nóng hổi.

APACHAI – Ta đã đến đây đầu xuân 2012

Kỷ niệm xuân 2012

Tây Bắc Du Xuân – Phần 1

Tây Bắc Du Xuân – Phần 2

Tây Bắc Du Xuân – Phần 3

Tây Bắc Du Xuân – Phần 4

Tây Bắc Du Xuân – Phần 5

Tây Bắc Du Xuân – Phần IV : Đồn Biên Phòng – Chén rượu dân quân.

Chúng tôi rời khỏi Điện Biên để về thị trấn Mường Nhé theo lịch đã định sẵn khi ông mặt trời đã khuất sau những dãy núi, màn đêm bắt đầu kéo nhau đến, trời chạng vạng và sập tối nhanh như vốn dĩ là điểm đặt trưng của vùng đồi núi. Đường đẹp và vắng nên tốc độ của đoàn xe khá lớn vì chúng tôi phải chinh phục thời gian khi còn trước mắt khoảng 60km nữa. Có những đoạn đường thẳng tắp, tôi liếc nhìn đồng hồ đo tốc độ mà giật mình với con số mà chưa bao giờ tôi chạm tới.  Con xế của tôi lại trở chứng, tắt ngủm đèn thế là tôi phải mò mẫm đi trong màn đêm với sự hậu thuẫn của chiếc đèn xe của bạn đồng hành phía trước và sau. Tốc độ vì thế cũng đâm ra chậm lại. Lo lắng là không thể tránh khỏi vì đường vắng tanh lại là con đường lạ chưa một lần đi qua, không đèn thế mà chiếc xe vẫn cán đích an toàn.

Về đến Mường Nhé trời trở lạnh, quay quần bên mâm cơm đặt sẵn do hai người nhập đoàn trễ lên đây trước bằng đường xe khách. Đi đã hai ngày, giờ chúng tôi mới có thời gian giao lưu cùng nhau, hỏi tên, tuổi và trêu đùa nhau thật nồng ấm. Hình như có một chút men vào ai nấy cũng dễ thương hơn thì phải. Đêm hôm ấy là đêm chúng tôi được ngủ ngon nhất trong cả hành trình với giường, nệm và chăn ấm.

Sáng hôm sau, trong lúc các phượt nữ lo nồi cháo cho bữa điểm tâm thì cánh đàn ông chúng tôi kiểm tra và đổ xăng cho những chú xế thân yêu. Chúng tôi xuất phát tiếp khi đồng hồ đã điểm 8h sáng nhưng cung đường vẫn còn chìm trong màn sương sáng. Xe chạy, sương tấp vào mặt! Lạnh. Hôm ấy là đoạn đường khó khăn nhất cho chúng tôi đi qua. Bắt đầu là những con dốc lên, quanh co lúc ẩn lúc hiện trong đám sương mù mùa đông; thế nhưng đó lại là cái thi vị mênh mông của những chuyến rong chơi trên xe hai bánh của chúng tôi, cảm nhận những giọt sương va vào mặt, thấm qua làn da và rùng mình khi những cơn gió ập đến. Rồi lại những khúc cua dốc xuống miên man đúng chất của Tây Bắc. Cảnh vật xung quanh cứ thế trôi qua với những triền đôi nhấp nhô uốn lượn, với những mái nhà ẩn hiển trong màn sương nằm cheo leo trên những sườn đồi nghiêng ngả, với những ánh mắt trẻ thơ to tròn lấm lem bụi đất nhìn đoàn xe đi qua với những cảm xúc chỉ có chúng mới có thể diễn tả được.

Thế rồi chúng tôi phải đối mặt với con đường khó khăn nhất, khi mặt trời lên cao và xua đi màn sương sớm, kéo những ngọn đồi và cung đường dậy khỏi cơn ngái ngủ mùa đông để lộ ra con đường đang sửa chữa. Những đoạn đường bị cày xới, lầy lội nắng lên tung bụi mịt mù. Vì là đường đang sửa nên tốc độ hạn chế, lại phải leo những con dốc thẳng đứng. Những chú xế mất trớn cứ gầm lên gắng gượng qua những đỉnh dốc cao để rồi vẫn phải kìm nén cái cảm giác sung sướng khi đổ dốc mà ko dám chạy mượt mà. Những đoạn cua cánh chỏ liên tiếp nối đuôi, tôi phải trả về số 2 và số 1 liên tục để vượt qua những đoạn đường ấy.

Đường hẹp dần, hoang vu dần, độ khó càng tăng lên. Cả đoàn ko còn bám nhau nữa mà đã tách ra từng nhóm chạy cách nhau khá xa. Nhóm đầu có tôi đang cố tìm mọi cách tăng tốc vì nhẩm tính trong đầu khả năng không kịp theo lịch trình vì cung đường xấu hơn dự kiến; bổng nhận được điện thoại từ nhóm cuối, tiếp tục một chiếc xe bị hỏng phải đứng lại dọc đường. Chúng tôi dừng chân chờ đợi, thời gian trôi qua vẫn không có tín hiệu tốt. Quyết định vòng xe lại, các bạn nữ xuống nghỉ ngơi ven đường; Các bạn nam lên xe quay lại vì để tiết kiệm xăng cho quãng đường khá vắng vẻ này chúng tôi không dám mạo hiểm quay lại hết. Trên đường quay lại cảm giác bất an càng tăng theo khoảng cách đi. Sao mà xa thế! Phải tầm hơn 20km quay lại chúng tôi mới thấy chiếc xế đang đứng trơ trơ trước nỗ lực của những thợ xe bất đặt dĩ. Những tay thợ bất đắt dĩ mới lại lao vào, nhìn ngó, xoay thử, làm tất cả những gì mà chúng tôi có thể nghĩ ra để cho chiếc xe nổ máy. Nó vẫn đứng im đấy, không nhúc nhíc, không cử động mặc cho cả đám người căng thẳng, lo lắng, lầm bầm rủa nó. Chúng tôi lo lắng thật sự, tháo banh chiếc xe mới cong ra chỉ để tìm ra hi vọng nào đó mà thật sự chúng tôi nghĩ đến phương án chờ một chiếc xe đò nào đó đi qua để quăng nó lên mà về. Nhưng cái cảnh có xe đò hay ko kể cả chúng tôi cũng không biết! Vì đi cả hơn buổi trời có thấy bóng dáng chiếc xe đò nào đâu. Nhưng có lẽ thấy cái cảnh những con người hi hục càng lúc càng vô vọng, trời cũng thương nên để chúng tôi phát hiện ra cái bệnh của nó. Chả biết tối hôm trước nó chu vô xó xỉnh nào mà để chuột cắn sợi dây điện đến gần đứt; đợi đến khi trải qua những ổ gà ổ voi lởm chởm thì tự mà bung ra; thế thì làm quái nào mà nó nỗ máy được. Giờ nghĩ lại thấy con chuột nào ấy cũng thâm thiệt!

Nhờ mẫu dây điện được nối lại, chúng tôi trở về chỗ các bạn nữ nghỉ chân, đã quá nữa buổi nên đành phải dùng bữa trưa với những gì còn mang theo nơi triền dốc giữa đường.  Những lúc mệt mỏi như thế, cầm ly café nóng mới được pha, nhấp vài ngụm trong cái thời tiết mát lạnh giữa núi đồi cũng âu cũng là cảm giác đáng nhớ ở một cuộc hành trình.

Chiều, chúng tôi cố gắng tăng tốc để về kịp Mường Chà trước khi trời tắt nắng. Con xế của tôi ngốn xăng nhiều nên kim xăng cứ giảm dần, mà cảnh vật hai bên đường không thấy lấy một ngôi nhà. Tôi cố bứt nhanh hi vọng là kịp để đến trạm xăng mà ko phải dẫn xe đi bộ, vì những bình xăng dự phòng mang theo đã chia sẽ hết. Khi bắt gặp những chiếc xe đi ngược chiều lại, và bên đường bắt đầu thưa thớt cuộc sống của người dân, tôi cảm thấy như nhấc đi một gánh nặng: ít ra ko phải dắt xe ngậm ngùi giữa rừng núi hoang vu. Chúng tôi đến thị xã Mường Chà khi chiếc kim xăng của tôi chạm đáy. May mắn thay ngay tại đầu thị xã đã có bán xăng. Tấp vào đổ xăng, lúc đó tôi mới có thời gian nhìn lại; ai nấy trong đoàn đều khoát lên mình một lớp bụi đỏ, bụi đất của Tây Bắc. Và cũng lúc đó tôi mới chợt nghĩ đến sự may mắn của đoàn : nếu như đi vào một ngày mưa gió như hôm trước đây thôi thì có lẽ giờ đấy chúng tôi vẫn phải còn ì ạch đẩy xe lên nhưng con dốc cao trơn trợt mà ko biết khi nào mới đến được đây. Ngồi nằm trải dài bên lề đường, tận hưởng cảm giác vui sướng khi biết rằng chặng đường phía trước rất đẹp và chỉ còn tầm 20km nữa.

Sau một lúc nghỉ ngơi vội vã, mua một ít rau xanh; chúng tôi lại vội vã đi vào đồn biên phòng khi màn đêm bắt đầu buông xuống kéo theo cái lành lạnh của núi đồi. Bây giờ thì con xế của tôi đã thật sự biểu tình với chiếc đèn soi đường. Cố găng chộp lấy cái ánh sáng chạng vạng tôi cố chạy thật nhanh; nhưng cũng chỉ đi được khoảng 2/3 đoạn đường, phần còn lại tôi lại mày mò trong đêm tối với chiếc đèn pin dẫn lối loạng choang, lắc lư.

Cũng con đường này tôi lại một lần nữa mò mẫm trong đêm tối khi trở ra lại thị trấn Mường Nhé. Tôi vẫn còn nhớ như in khi lao với tốc độ hơn 60km/h băng qua ổ gà loạn choạng tay lái; chưa kịp hoàng hồn thì ánh đèn xe phía sau bổng vụt tắt; mới vừa giảm ga chậm lại một chút thì chiếc xe phía trước đã băng băng lao vào màn đêm bỏ xe tôi lại lủi thủi đi trong đêm tối dày đặt. Vừa đi vừa lo lắng cho chiếc xe sau, tôi cố bám theo xe trước để thông báo cho đoàn nhưng lực bất tòng tâm; đường tối đen kịt, ko thể chạy nhanh nữa với ánh sáng của chiếc đèn pin nhập nhoạng; tôi để xe về tốc độ 20km/h chậm rãi mò mẫm những thước đường trong đêm. Cũng may, chiếc xe phía sau tôi chỉ tinh nghịch tắt đèn một đoạn rồi bắt kịp xe tôi với tràng cười khanh khách để tiếp tục soi đường cho tôi về đích an toàn.

Chúng tôi đến đồn biên phòng khá trễ, nhưng vì báo trước và cũng ngay dịp giao lưu quân dân trên ấy nên các anh vẫn chờ cơm chúng tôi bằng một bữa tiệc với khá hoành tráng, có rượu có thịt và có rau. Từng lời chúc mừng , từng câu hỏi thăm, từng ly rượu cụng cùng tiếng cười nói giao lưu ấm áp tình quân dân nơi biên giới tổ quốc. Rượu thơm và ngon; sau một ngày dài mệt mỏi,  gặp rươu ngon và những tay uống rượu cừ phách; chúng tôi cho phép mình được say một bữa. Say vì biết rằng tối nay ta đã an toàn.

Kỷ niệm xuân 2012

Tây Bắc Du Xuân – Phần 1

Tây Bắc Du Xuân – Phần 2

Tây Bắc Du Xuân – Phần 3

Tây Bắc Du Xuân – Phần 4

Tây Bắc Du Xuân – Phần 5

Tây Bắc Du Xuân – Phần III: Điện Biên_Ta đã đến đây.

Từ Sơn La chúng tôi vượt đèo Pha Đin – một trong tứ đại đỉnh đèo của miền Tây Bắc – để về Điện Biên. Hôm nay là một ngày trời đẹp, nắng ửng nhẹ đủ làm cho không khí trở nên dịu mát. Những chiếc xe chúng tôi miên man uốn lượn theo những vòng cua liên tiếp của ngọn đèo đã được xếp hạng. Lên dốc rồi lại xuống dốc; quẹo trái rồi lại quẹo phải. Mặt đường rất đẹp, nên chiếc xe lướt qua nhẹ nhàng, có những khúc cua liên tiếp, tôi cho xe đánh võng dạt cả hai bên đường, nghiêng về một bên; thế nhưng cảm giác vẫn an toàn chi lạ. Đồi núi Tây Bắc vẫn tiếp tục lướt qua hai bên với những ngọn đồi nhấp nhô lên xuống.

Không khí của vùng cao mát mẻ dễ chịu; một vài đoạn vẫn còn loáng thoáng sương giăng duy trì cái rét nhẹ đầu xuân của đất trời Tây Bắc. Tôi vi vu theo cảm nhận của riêng mình, với cảnh vật xung quanh, với núi non hùng vĩ, với những vạt nắng nhẹ rơi bên đường; với những áng sương lãng đãng giăng ngang; với màu sắc sặc sỡ của những bộ trang phục của người dân nơi đây; với những chú lợn ủn ỉn chạy rong, dạo chơi trong tiết trời se lạnh … Yêu biết bao nhiêu những khoảnh khắc như thế, những khoảnh khắc làm cho cuộc đời tôi thêm màu sắc, thêm thi vị; làm cho cuộc hành trình trở nên nhẹ nhàng, cuốn hút bước chân của những người phiêu lãng.

Cứ thế, chúng tôi nhẹ nhàng kết thúc đèo Pha Đin khi thời gian đã ngã về nữa cuối ngày. Dừng lại trạm xăng dưới chân đèo, tiếp nhiên liệu cho các chú xế cho chặn đường kế tiếp. Bữa trưa chúng tôi được dọn ra : bánh chưng, chả lụa, dưa chuột, xúc xích… cộng thêm chút cafe nấu vội, hương vị Tết giữa đường đơn sơ cuốn hút những cái bụng đói meo vì quá bữa. Khi đi thì không sao, lúc dừng lại, bao tử đã được nạp năng lượng thì cảm giác mệt mỏi lại kéo đến. Cái mệt, cái đuối của cả ngày hôm qua vất vả được dịp tung hoành; thêm cái thiếu ngủ của một đêm co ro vì lạnh; mọi người trở nên mệt mỏi. Chúng tôi quyết định nghĩ ngơi, chợp mắt một tí để phục hồi sức khỏe trong cái nắng dịu nhạt của trời chiều. Hàng xế cũng nhân cơ hội đấy nghỉ xả hơi sau một ngọn đèo vất vả.

Chúng tôi về đến thành phố Điện Biên khi mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, hắt ánh sáng cuối ngày nhẹ nhàng lên thành phố. Không tính dừng lại ở đây; nhưng khi tượng đài Điện Biên ngay trước mặt, chúng tôi hò nhau chạy lên, dừng chân lại nơi mảnh đất anh hùng dẫu chỉ là những giây phút ngắn ngủi. Tượng đài chiến thắng Điện Biên trong cái nắng dịu nhạt cuối ngày trở nên long lanh, hùng vĩ.

Chúng tôi đã lên đây, thắp những nén hương tưởng niệm, vui đùa chụp ảnh. Với tôi; bất cứ khi nào cũng thế, khi có dịp leo lên những vị trí cao, tôi luôn thích thú nhìn ngắm cuộc sống phía dưới chân mình. Thành phố Điện Biên trong ráng chiều hiện ra buồn man mác. Những mái nhà tường vôi mái ngói khang trang, những con đường rộng mở, những cánh đồng bát ngát làm tiền cảnh cho những rặng núi vùng cao bắt đầu khoát chiếc áo sương mỏng về đêm. Lòng tôi chợt chùn xuống, không thể ngờ được rằng, nơi đây đã in dấu trong những trang lịch sử oai hùng thế giới. Ngày xưa, khi học về chiến thắng Điện Biên, tôi đã tự hào biết bao, mong muốn được một lần chứng kiến mảnh đất anh hùng này. Hôm nay, đứng đây, giữa đất trời Điện Biên, lịch sử hào hùng vang vọng lại, tiếng bom rơi, tiếng may bay gầm thét … tất cả như một thước phim chiếu chậm xuất hiện trong tôi trong một thoáng lặng.

Chúng tôi còn trở lại nơi đây thêm một lần nữa trong chiều về để thăm hầm Đờ Cát, đồi A1. Thời gian cho phép không được nhiều, nhưng như thế cũng đã đủ cho tôi, một người con miền Nam đất Việt, được đặt chân đến mảnh đất oai hùng, chứng thực chiến tích của cha ông một thời bom đạn. Thế đấy, Điện Biên ơi, ta đã đến đây!

Tây Bắc Du Xuân – Phần 3
Tây Bắc Du Xuân – Phần 4
Tây Bắc Du Xuân – Phần 5

Tây Bắc Du Xuân: Sơn La – Ấm áp tình người

 

Chúng tôi quyết định đi về Sơn La cho kịp lịch trình khi trời đã ngả về chiều. Bửa cơm trưa được ăn vào lúc xế chiều khiến bao người cảm thấy vô cùng ngon miệng. Tạm biệt Mộc Châu, đoàn xe tiếp tục lăn bánh trên những triền dốc thoai thoải, quanh co – đặt trưng của miền Tây Bắc. Theo kế hoạch chúng tôi sẽ dừng chân tại Thuần Châu – cách Sơn La tầm 20km, nhà một người quen trong đoàn. Điện thoại đã alo, cơm nước chuẩn bị sẵn, đoàn xe đều đều lăn bánh trong cái giá lạnh trời chiều của vùng núi cao Tây Bắc. Trời đã bớt mờ sương, tôi tăng tốc, chiếc xế đổ đèo nhẹ nhàng như lướt trên điệu nhạc du dương của núi đồi.  Vốn là dân trong Nam, lần đầu ra Bắc, lang thang trên những cung đường quanh co uốn khúc; không tránh khỏi những lúc lo âu vì cung đường lạ. Thế nhưng chiếc xe máy vẫn miệt mài đổ những con dốc gấp khúc với tốc độ 50km-60km/h. Thú thật là tôi chưa bao giờ đổ đèo với vận tốc như thế :D.

Đang bon bon trên đường bổng dưng cả đoàn phía trước như dừng lại, một chiếc xế trong đoàn biểu tình với chiếc bánh xẹp lép. Thay xăm, quyết định nhanh chóng. Nhưng ai thay? Cả đoàn ngơ ngác; tôi xắn tay áo, ngồi bệt xuống đất; loay hoay với kìm, cle…- bố ạ, từ trước tới giờ tôi có biết sửa xe là gì đâu – vậy mà loay hoay 1 tiếng đồng hồ với sự giúp sức của các thành viên khác, tôi và một đồng chí nữa cũng hoàn thành xong nhiệm vụ trong cái ánh sáng lúc được lúc mất của những chiếc đèn pin.

Đã quá trễ cho việc về Sơn La và tiến thêm 20km nữa với những con người phờ phạt vì mệt, lạnh và đói; chúng tôi quyến định điểm dừng chân sẽ ngay thành phố Sơn La; thất hẹn cùng gia đình người Thái đã chuẩn bị đón đoàn. Hành trình tiếp tục chặn đường còn lại, hình như ai cũng muốn về nghỉ ngơi sớm nên cả đoàn bắt đầu tăng tốc nhanh hơn. Màn đêm phủ chiếc chăn đen lên con đường trước mắt, chiếc đèn xe của tôi hắt lên những tia sáng vàng nhạt yếu ớt không đủ soi sáng cho con đường đi. Tôi nhanh chóng quyết định: bám theo chiếc xe phía trước. Bây giờ thì toàn bộ suy nghĩ của tôi bám chặt vào ngọn đèn xe trước để đi, không thể chậm lại được. Đoàn xe bắt đầu tách nhóm, tôi bám theo nhóm dẫn đầu băng băng trên con đường đen kịt; lâu lâu lại hắt lên những tia sáng dìu dịu của nhà dân hai bên đường. Gió đêm len qua chiếc khăn len, chui vào người. Lạnh. Đột nhiên chúng tôi nhận được tin từ nhóm phía sau; một xe của đoàn bị tai nạn trên đường. Một thoáng sững sờ, nhóm đầu chúng tôi quay lại; lo lắng; bất an. Tai nạn khiến cho một bạn gái trong đoàn bong gân chân tay được đưa vào nhà dân bên đường chăm sóc trong lúc các bạn nam loay hoay kiểm tra và sửa lại xe cộ. Sau một lúc được chườm đá, chúng tôi lại có thể tiếp tục lên đường để lại những nụ cười thiện cảm đầu xuân khi giải quyết êm đẹp vụ tai nạn.

Thành phố Sơn La đón chúng tôi vào đêm khuya lạnh; đường phố vắng bóng người. Đón đoàn chúng tôi cũng là dân nhà phượt mà một thành viên trong đoàn đã quen trên chuyến xuyên Việt trước. Đêm. Lạnh. Đói. Bát phở nóng nghi ngút khói càng tăng thêm vị đậm đà đầu lưỡi. Chúng tôi trở về nhà người bạn mới quen khi thời gian đã chuyển dần về ngày mới. Mười bảy con người chen chúc nhau tìm giấc ngủ phục hồi sức cho chặn đường tiếp theo ngày mai. Ngoài hiên gió vẫn lùa từng hồi lạnh buốt. Nhiệt độ cảng về đêm càng lạnh khiến cho những chiếc chăn mỏng cùng hơi nóng của 17 con người vẫn không đủ ấm. Bạn chủ nhà cũng chung số phận co ro bên chúng tôi trong tiết trời lạnh giá. Thời gian trôi và giấc ngủ cũng chập chờn kéo đến..

Sáng. Từ biệt chủ nhà – những tấm lòng hiếu khách, chúng tôi tiếp tục thẳng tiến thêm 20km cho bữa sáng đã được chuẩn bị từ tối hôm qua tại nhà sàn người dân tộc Thái. Đón chúng tôi là một bữa cổ thịnh soạn với những chén rượu ấm nồng được rót bởi cô gái chủ nhà xinh xắn. Vì những chén rượu nồng hay vì nét duyên của người con gái Thái mà các xế nhà chúng tôi cứ mãi bịn rịn không muốn dời chân. Mãi khi các ôm thúc giục liên tục, các chàng trai phố thị mới chịu rời đi. Tạm biệt ngôi nhà sàn đơn sơ, tạm biệt tấm lòng hiếu khách của gia chủ, tạm biệt chung rượu xuân vùng núi ngọt ngào; tạm biệt nét thanh xuân tươi trẻ của em gái mới quen; chúng tôi lại tiếp tục rong ruổi những cung đường đã định. Rời Sơn La, ấm áp tình người.

Kỷ niệm Tây Bắc – xuân 01/2012.

Tây Bắc Du Xuân – Phần 2
Tây Bắc Du Xuân – Phần 3
Tây Bắc Du Xuân – Phần 4
Tây Bắc Du Xuân – Phần 5

Tây Bắc Du Xuân : Mộc Châu, những cung đường đầy sương.

Chiếc phi cơ đỗ xuống sân bay Nội Bài lúc 3h45 phút sáng, giọng cô tiếp viên lảnh lót “nhiệt độ bên ngoài là 110C”. Bước xuống điểm hẹn tại bưu điện Hà Đông – rét run cầm cập – 4h30 phút sáng. Đoàn hẹn 5h00, co ro bên góc bưu điện, cái rét hoành hành dữ dội, mặc dù mình đã trang bị 02 lớp quần và 03 lớp áo. Vẫn không ăn thua. Chú tài xế Taxi hỏi mình ái ngại “ anh xuống ở đây àh?”. Chưa bao giờ mà mình lại mong thời gian trôi qua nhanh đến thế. Kim đồng hồ chỉ quá 5h00, vẫn chưa có mống nào tới. Lạnh. Mình lang thang tìm quán cóc ven đường bổ sung tô miến ngang nóng hổi cho ấm bụng. Ngồi xoa tay, húp từng muỗng nước lèo trong cái rét buốt cũng hay ra phết. Ngày xuất phát không được suông sẻ, một chiếc xe trong đoàn tự nhiên trở chứng chạy được một đoạn lại “tạch tạch tạch” đứng im biểu tình. Sáng mồng 03 Tết, đập cửa các tiệm sửa xe bảo họ dậy khai trương :D. Cuối cùng chiếc xe cũng phải phục tùng sau khi qua hai tiệm sửa chữa. Đường lên Mộc Châu quanh co uốn lượn, bắt đầu cho một kỳ phiêu lưu đáng nhớ!

1

Tây Bắc đã quyến rũ tôi qua từng tấm hình trên mạng. Hôm nay, được đi giữa núi đồi Tây Bắc, lòng rộn ràng một nỗi háo hức. Chiếc xe lăn bánh trên những cung đường luồn trong những đồi núi nhấp nhô. Trời vẫn lạnh, vẫn rét nhưng vẫn không làm nao lòng kẻ lãng tử thích phiêu bồng, lang bạt.

Lần đầu đến Tây Bắc, lần đầu được mục thị cơm Lam, thứ cơm được nấu trong ống tre, chỉ việc tách vỏ tre ra là có miếng cơm thơm phức. Làm ống cơm Lam chấm muối vừng giữa trời Tây Bắc, lòng khoan khoái chi lạ. Không biết các anh em cùng đoàn có cảm giác như thế nào, nhưng với tôi, đó quả là một sự khởi đầu đầy mê hoặc. Những ống tre xanh tươi, quyện trong khói bếp mờ ảo, ánh lửa le lói. Tôi vội chụp cho mình một kỷ niêm về món ăn đã trở thành thương hiệu này, giữa gian chòi tạm bợ chứ không ở trong những nhà hàng sang trọng đèn đuốc lập lòe, thế mới là chất cơm Lam, giản dị như chính người dân Tây Bắc.

2

Chuyến du xuân của tôi bắt đầu trong những chặn đường ẩm ướt sương mù. Sương dày đặt mặc dù giữa trưa nắng. Tôi phải hạ ga xuống, chạy chầm chận xuyên qua màn sương ướt lạnh. Không nhìn thấy xe phía trước và phía sau mình, tôi lò mò theo vạch kẻ giữa đường mà tiến từng vòng xe một. Cứ thế, tôi lò mò trong tiết trời lạnh buốt, sương tấp vào mặt ướt đẩm. Những vòng xe lăn đều chậm rãi như đang phiêu linh trong cảnh tiên bồng với những đám mây trắng bồng bềnh những khi lên dốc. Và cũng những cảnh ấy lại cho tôi cảm giác như đi xuống vực sâu thăm thẳm trên những con dốc xuống. Xe vẫn cứ xuống dốc, phía trước mặt chỉ là màu trắng dày đặt của sương mù, xe đi như lao vào vực sâu không đáy. Thấp thỏm, thi vị và miên man… những cảm xúc đan xen lẫn lộn.

3

Sương mù khiến cho tốc độ di chuyển của đoàn chậm lại. Về đến Mộc Châu khi trời đã xế chiều. Chạy tìm cho mình những luống hoa cải còn sót lại. Nhưng đã trễ. Những cánh đồng hoa cải giờ chỉ còn lại những vạt đất xám xịt. Chợt bắt gặp trên bên đường một góc vườn trắng sáng hoa mận, cái thứ hoa cũng nỗi tiếng ở vùng Tây Bắc này. Những chiếc canon, nikon cùng dương lên; những cô cậu mẫu thùng thình trong đống quần áo đi mưa dày khủng khiếp cũng hí hởn làm dáng. Nhí nhảnh, hồn nhiên.

4

Tôi cũng vác chiếc máy ảnh trên vai, đắm chìm với vẻ đẹp đơn sơ của loài hoa này. Những cánh hoa trắng buốt, điểm thêm từng cộng nhụy vàng khẻ rùng mình theo những đợt gió chiều phủ đầy sương lạnh; khoe sắc đón chào mùa xuân mới. Chúng tôi không dừng lại để đến với những đồi chè xanh bạt ngàn hay thưởng thức vị sữa bò nỗi tiếng nơi đây. Mộc Châu – với đoàn chúng tôi – như một điểm dừng chân; đọng lại trong tôi cao nguyên này là những cung đường đầy sương huyền ảo; là những cánh hoa mận trắng xinh xinh rung rinh trong gió chiều lạnh giá.

5

Kỷ niệm Xuân Tây Bắc 01/2012

Tây Bắc Du Xuân – Phần 1

Tây Bắc Du Xuân – Phần 2

Tây Bắc Du Xuân – Phần 3

Tây Bắc Du Xuân – Phần 4

Tây Bắc Du Xuân – Phần 5