Quốc lộ 51 dẫn hắn xuống Bà Rịa là đoạn đường đã quá nhàm chán, bụi và nắng khiến hắn tăng ga không ngần ngại. Hắn không chuẩn bị gì nhiều cho chuyến đi, kể cả tuyến đường của hắn, hắn cũng chả buồn in ra tham khảo, chỉ nhớ man mán: đường đi của hắn phải qua Bình Châu, thế là tìm đường hướng về Bình Châu mà đi. Nhắm mắt nhắm mũi, hắn theo QL55 mà đi, gió thổi ào ào tưởng nghiêng ngả cả chiếc xế lẫn thân người mỏng manh của hắn, nhưng vẫn không thấy biển đâu. Đi cả hơn 10km vẫn không thấy biển đâu. Thế là sai đường rồi, hắn móc điện thoại ra kiểm tra lại. QL55 cũng đi về Bình Châu, nhưng không phải là con đường ven biển hắn chọn. Vậy là quay xe lại, hắn phải đi được con đường ven biển mới được chứ! Con đường của hắn phải chạy qua Long Điền, đến Long Hải rồi mới thấy biển. Lòng vòng một hồi với những lời hỏi thăm hắn cũng dần dần cảm nhận được cái vị nồng nồng của biển cả, của cái thứ nước mặn mang đậm vị muối, cái vị của những con cá, con mực tươi roi rói được phơi dưới cái nắng đốt lửa của tháng tư. Biển Long Hải đón hắn với một cảnh mê hoặc lòng người :

Biển Long Hải đón hắn với một cảnh mê hoặc lòng người
Những đám mây trắng nỗi khối trên nền trời xanh thẳm tôn thêm vẻ đẹp cho bãi cát kéo dài ôm lấy mặt nước biển xanh trong. Hắn dừng xe bên đường, vác máy ra đắm chìm với vẻ đẹp của biển giữa trời trưa đứng bóng. Một vài kẻ qua đường nhìn hắn như một thằng hâm, chạy lăn tăn giữa trưa nắng như thiêu đốt, một mình. Hắn biết, chỉ những chuyến độc hành hắn mới có thể có những giây phút hâm hâm như thế, nhưng với hắn đó là sự sảng khoái với thiên nhiên, với những shoot ảnh, với những góc chụp, mặt kệ nắng biển gió trời thiêu đốt sạm đen.

Hắn biết, chỉ những chuyến độc hành hắn mới có thể có những giây phút hâm hâm như thế, nhưng với hắn đó là sự sảng khoái với thiên nhiên, với những shoot ảnh, với những góc chụp, mặt kệ nắng biển gió trời thiêu đốt sạm đen.

Chỉ có khúc đường đó, hắn được đứng sát biển, được chạm chân vào nước biển
Chỉ có khúc đường đó, hắn được đứng sát biển, được chạm chân vào nước biển bởi tiếp theo là những đoạn đường xuyên qua khu du lịch với những resorts nối tiếp nhau. Hắn không dừng lại, cứ tiếp túc nhấn ga thúc giục chú xế chạy đến với những khoảng trời thiên nhiên phía trước. Tính hắn thế, lang bạt và chìm đắm với thiên nhiên, lặng nghe những sức sống của tạo hóa trên những ngọn sóng trắng xóa hay những ngọn cỏ xanh non.
Những khu nghĩ dưỡng loang láng hai bên đường, ẩn hiện trong những rặng phi lao mát rượi. Tiếng phi lao lào xào trong gió biển, ngăn bớt cái nắng chói chan trên con đường độc bước của hắn. Khẻ cởi vài nút áo, cho phép những cơn gió biển luồn vào mơn man da thịt. Mát mẻ, sảng khoái. Hắn vừa đều tay ga vừa lảm nhảm những ca khúc quen thuộc với tiếng đệm đàn của những tán phi lao rì rào trong gió biển. Khán giả của hắn là cái nắng trên đầu, con đường trước mặt và có thể những loài thiên nhiên đâu đó hai bên đường. Lo toan, mệt mỏi với cuộc sống dường như tan biến. Những hàng phi lao đung đưa lướt qua mặt hắn vẫy chào tạm biệt, hắn bước vào khu vực Hồ Tràm. Có lẽ đúng với cái tên ấy, những dãy tràm bắt đầu thay thế dần những rặng phi lao.

…những dãy tràm bắt đầu thay thế dần những rặng phi lao.
Dáng tràm không mỏng manh yếu đuối như phi lao, vững chắc hơn, xanh mượt mà hơn. Những sợi rễ vươn ra cắm vào lòng đất ngập nước, có lẽ là cái thứ nước lờ lợ nửa mặn, nửa ngọt ở cái vùng giáp biển này. Không rộng rãi bao la như khu vực rừng U Minh của đất mũi Cà Mau, nhưng ở đây những vạt tràm xanh ngát cũng đủ để cho kẻ độc hành như hắn gợi lại những hình ảnh trong quá khứ. Hắn nhớ đến chuyến đi về miền Tây những năm trước, cũng là những bánh xe quay cuồng độc bước. Khoản thời gian mà hắn như người mất hồn, vô định chơi vơi trong cuộc sống khắc nghiệt. Hắn nhớ, hắn đã quyết định đi một vòng miền Tây sông nước chỉ tích tắc trong một phút dây ngắn. Không chuẩn bị, không lịch trình, không định hướng, không biết mình sẽ đi đâu và ở đâu. Cứ thế hắn đã đi chuyến ấy. Một chuyến độc hành ngổn ngang, rối rắm như chính hắn vào thời gian ấy. Thế rồi khi nhìn những gốc tràm khẳng khiu, cắm vào mặt nước để sống và vươn lên hình thành một cánh rừng bạt ngàn xanh mướt với hàng ngàn loại chim cư trú líu lo. Hắn đã nhận ra một điều, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể tồn tại và phát triển, như những cánh rừng tràm kia.

Hắn đã nhận ra một điều, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể tồn tại và phát triển, như những cánh rừng tràm kia.
Đợt đi ấy, chính hình ảnh những gốc tràm đầy sức sống đã phần nào mang đến cho hắn sự cân bằng trong suy nghĩ. Chính vì thế mà khi đứng trước những mảng xanh của tràm, hắn bùi ngùi xúc động. Dựng chân chống xe bên đường, hắn lê la trong cái khoảng trời xanh trong, chỉ có tràm và tràm xung quanh. Những dãy tràm mãnh liệt đầy sức sống do được nguồn nước nuôi dưỡng đầy ắp, vươn những tán lá xanh mơn mởn giữa bầu trời diểm xuyết những án mây trắng bồng bềnh. Tràm vẫn có nét đẹp của riêng nó là vậy:

Những dãy tràm mãnh liệt đầy sức sống
Hay, những vạt tràm khẳng khiu vẫn tựa vào nhau để sống trên mặt đất cát biển khô cằn, nóng như thiêu đốt dưới cái nắng hè vừa đến.

…những vạt tràm khẳng khiu vẫn tựa vào nhau để sống…
Những gốc tràm nhỏ nhoi vẫn bám trụ, đâm rễ sâu vào lòng đất, vượt qua cái lớp cát nóng bỏng da chân ấy, để đến với sự ẩm ướt và mát mẻ của tầng đất ẩm gần biển. Một vài cây đã bắt đầu chuyển màu của lá, là qui luật tự nhiên hay do tiết trời khắc nghiệt? Những cánh lá xanh non dã dần chuyển qua mà nâu đỏ:

Những cánh lá xanh non dã dần chuyển qua mà nâu đỏ.
Hắn chào tạm biệt những gốc tràm mạnh mẽ, thu lại cho mình một góc cảnh đầy màu sắc của những cây tràm, khung cảnh khiến hắn nhớ đến màu sắc rực rỡ của Paris mà hắn đã có những buổi lang thang đáng nhớ.

…một góc cảnh đầy màu sắc của những cây tràm…
Vặn tay ga hắn tiếp tục rong ruổi với cuộc hành trình, tạm gác lại những cảm xúc đột nhiên dâng trào, hắn lại quay về với thực tại, với nắng trời và gió biển của chuyến đi.
to be continued…