ĐỘC HÀNH 2012 : MÂY TRỜI, NẮNG BIỂN VÀ GIÓ NÚI ( P.II)

Quốc lộ 51 dẫn hắn xuống Bà Rịa là đoạn đường đã quá nhàm chán, bụi và nắng khiến hắn tăng ga không ngần ngại. Hắn không chuẩn bị gì nhiều cho chuyến đi, kể cả tuyến đường của hắn, hắn cũng chả buồn in ra tham khảo, chỉ nhớ man mán:  đường đi của hắn phải qua Bình Châu, thế là tìm đường hướng về Bình Châu mà đi. Nhắm mắt nhắm mũi, hắn theo QL55 mà đi, gió thổi ào ào tưởng nghiêng ngả cả chiếc xế lẫn thân người mỏng manh của hắn, nhưng vẫn không thấy biển đâu. Đi cả hơn 10km vẫn không thấy biển đâu. Thế là sai đường rồi, hắn móc điện thoại ra kiểm tra lại. QL55 cũng đi về Bình Châu, nhưng không phải là con đường ven biển hắn chọn. Vậy là quay xe lại, hắn phải đi được con đường ven biển mới được chứ! Con đường của hắn phải chạy qua Long Điền, đến Long Hải rồi mới thấy biển. Lòng vòng một hồi với những lời hỏi thăm hắn cũng dần dần cảm nhận được cái vị nồng nồng của biển cả, của cái thứ nước mặn mang đậm vị muối, cái vị của những con cá, con mực tươi roi rói được phơi dưới cái nắng đốt lửa của tháng tư. Biển Long Hải đón hắn với một cảnh mê hoặc lòng người :

phượt

Biển Long Hải đón hắn với một cảnh mê hoặc lòng người

Những đám mây trắng nỗi khối trên nền trời xanh thẳm tôn thêm vẻ đẹp cho bãi cát kéo dài ôm lấy mặt nước biển xanh trong. Hắn dừng xe bên đường, vác máy ra đắm chìm với vẻ đẹp của biển giữa trời trưa đứng bóng. Một vài kẻ qua đường nhìn hắn như một thằng hâm, chạy lăn tăn giữa trưa nắng như thiêu đốt, một mình. Hắn biết, chỉ những chuyến độc hành hắn mới có thể có những giây phút hâm hâm như thế, nhưng với hắn đó là sự sảng khoái với thiên nhiên, với những shoot ảnh, với những góc chụp, mặt kệ nắng biển gió trời thiêu đốt sạm đen.

phượt

Hắn biết, chỉ những chuyến độc hành hắn mới có thể có những giây phút hâm hâm như thế, nhưng với hắn đó là sự sảng khoái với thiên nhiên, với những shoot ảnh, với những góc chụp, mặt kệ nắng biển gió trời thiêu đốt sạm đen.

phượt

Chỉ có khúc đường đó, hắn được đứng sát biển, được chạm chân vào nước biển

Chỉ có khúc đường đó, hắn được đứng sát biển, được chạm chân vào nước biển bởi tiếp theo là những đoạn đường xuyên qua khu du lịch với những resorts nối tiếp nhau. Hắn không dừng lại, cứ tiếp túc nhấn ga thúc giục chú xế chạy đến với những khoảng trời thiên nhiên phía trước. Tính hắn thế, lang bạt và chìm đắm với thiên nhiên, lặng nghe những sức sống của tạo hóa trên những ngọn sóng trắng xóa hay những ngọn cỏ xanh non.

Những khu nghĩ dưỡng loang láng hai bên đường, ẩn hiện trong những rặng phi lao mát rượi. Tiếng phi lao lào xào trong gió biển, ngăn bớt cái nắng chói chan trên con đường độc bước của hắn. Khẻ cởi vài nút áo, cho phép những cơn gió biển luồn vào mơn man da thịt. Mát mẻ, sảng khoái. Hắn vừa đều tay ga vừa lảm nhảm những ca khúc quen thuộc với tiếng đệm đàn của những tán phi lao rì rào trong gió biển. Khán giả của hắn là cái nắng trên đầu, con đường trước mặt và có thể những loài thiên nhiên đâu đó hai bên đường. Lo toan, mệt mỏi với cuộc sống dường như tan biến. Những hàng phi lao đung đưa lướt qua mặt hắn vẫy chào tạm biệt, hắn bước vào khu vực Hồ Tràm. Có lẽ đúng với cái tên ấy, những dãy tràm bắt đầu thay thế dần những rặng phi lao.

phượt

…những dãy tràm bắt đầu thay thế dần những rặng phi lao.

Dáng tràm không mỏng manh yếu đuối như phi lao, vững chắc hơn, xanh mượt mà hơn. Những sợi rễ vươn ra cắm vào lòng đất ngập nước, có lẽ là cái thứ nước lờ lợ nửa mặn, nửa ngọt ở cái vùng giáp biển này. Không rộng rãi bao la như khu vực rừng U Minh của đất mũi Cà Mau, nhưng ở đây những vạt tràm xanh ngát cũng đủ để cho kẻ độc hành như hắn gợi lại những hình ảnh trong quá khứ. Hắn nhớ đến chuyến đi về miền Tây những năm trước, cũng là những bánh xe quay cuồng độc bước. Khoản thời gian mà hắn như người mất hồn, vô định chơi vơi trong cuộc sống khắc nghiệt. Hắn nhớ, hắn đã quyết định đi một vòng miền Tây sông nước chỉ tích tắc trong một phút dây ngắn. Không chuẩn bị, không lịch trình, không định hướng, không biết mình sẽ đi đâu và ở đâu. Cứ thế hắn đã đi chuyến ấy. Một chuyến độc hành ngổn ngang, rối rắm như chính hắn vào thời gian ấy. Thế rồi khi nhìn những gốc tràm khẳng khiu, cắm vào mặt nước để sống và vươn lên hình thành một cánh rừng bạt ngàn xanh mướt với hàng ngàn loại chim cư trú líu lo. Hắn đã nhận ra một điều, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể tồn tại và phát triển, như những cánh rừng tràm kia.

phượt

Hắn đã nhận ra một điều, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể tồn tại và phát triển, như những cánh rừng tràm kia.

Đợt đi ấy, chính hình ảnh những gốc tràm đầy sức sống đã phần nào mang đến cho hắn sự cân bằng trong suy nghĩ. Chính vì thế mà khi đứng trước những mảng xanh của tràm, hắn bùi ngùi xúc động. Dựng chân chống xe bên đường, hắn lê la trong cái khoảng trời xanh trong, chỉ có tràm và tràm xung quanh. Những dãy tràm mãnh liệt đầy sức sống do được nguồn nước nuôi dưỡng đầy ắp, vươn những tán lá xanh mơn mởn giữa bầu trời diểm xuyết những án mây trắng bồng bềnh. Tràm vẫn có nét đẹp của riêng nó là vậy:

phượt

Những dãy tràm mãnh liệt đầy sức sống

Hay, những vạt tràm khẳng khiu vẫn tựa vào nhau để sống trên mặt đất cát biển khô cằn, nóng như thiêu đốt dưới cái nắng hè vừa đến.

phượt

…những vạt tràm khẳng khiu vẫn tựa vào nhau để sống…

Những gốc tràm nhỏ nhoi vẫn bám trụ, đâm rễ sâu vào lòng đất, vượt qua cái lớp cát nóng bỏng da chân ấy, để đến với sự ẩm ướt và mát mẻ của tầng đất ẩm gần biển. Một vài cây đã bắt đầu chuyển màu của lá, là qui luật tự nhiên hay do tiết trời khắc nghiệt? Những cánh lá xanh non dã dần chuyển qua mà nâu đỏ:

Phượt

Những cánh lá xanh non dã dần chuyển qua mà nâu đỏ.

Hắn chào tạm biệt những gốc tràm mạnh mẽ, thu lại cho mình một góc cảnh đầy màu sắc của những cây tràm, khung cảnh khiến hắn nhớ đến màu sắc rực rỡ của Paris mà hắn đã có những buổi lang thang đáng nhớ.

Phượt

…một góc cảnh đầy màu sắc của những cây tràm…

Vặn tay ga hắn tiếp tục rong ruổi với cuộc hành trình, tạm gác lại những cảm xúc đột nhiên dâng trào, hắn lại quay về với thực tại, với nắng trời và gió biển của chuyến đi.

to be continued…

Độc Hành Đà Lạt | Phần cuối : Có một Đà Lạt khác trong tôi!

 

Độc hành Đà Lạt | Phần 1

Độc hành Đà Lạt | Phần 2

Độc hành Đà Lạt | Phần 3

Độc hành Đà Lạt | Phần 4

Độc hành Đà Lạt | Phần 5

Đà Lạt, với mọi người là những điểm du lịch nỗi tiếng, với tôi là những mái nhà nhấp nhô lên xuống, ẩn hiện trong những rừng thông mờ ảo sương mù, là những vườn hoa đầu mau sắc hay những thửa rau xếp lớp trên sườn đồi. Tuổi thơ của tôi đã gắn liền với những hình ảnh ấy. Thấp thoáng trong tôi, những con đường uốn lượn dưới lớp sương sớm huyền ảo, là những thửa rau râm rang tiếng dế. Tôi đã trải qua một tuổi thơ với những buổi trưa hè, đi lật từng gốc sú để chọn cho mình những chú dế thang, dế lửa… Thế nên trong lần trở lại này tôi muốn tìm lại ký ức của mình dẫu rằng Đà Lạt đã đổi thay nhiều quá. Bẻ tay lái lên khu vực Trại Mát, lang thang trong khu trồng rau và hoa của bà con như một phần kế hoạch đã định sẵn.

Những triền đồi dốc thoai thoải, những khoảnh đất trồng rau và hoa nhỏ nhắn tạo nên những bậc thang đặt trưng nơi đây. Những luống rau và hoa đã được thu hoạch để lộ ra những dải đất bazan màu mỡ chuẩn bị đón nhận và nuôi dưỡng những hạt mầm tiếp theo.

Còn sót lại nơi đây những vạt atiso trễ vụ chờ được thu hoạch. Phía xa hơn là những thửa rau non mới trồng xanh mơn mởn, chen chúc đón ánh nắng cùng với những mái bạt trắng che phủ các luống hoa vừa gieo hạt. Chợt nhận ra, cuộc sống luôn luôn chuyển động không ngừng, các thế hệ cùng cung sống trên những mảnh đất này.

Kéo cận cảnh đặt tả những búp hoa atiso vào mùa thu hoạch. Cái thứ hoa đa năng, có thể làm thuốc, làm tra, hay nấu canh hầm xương… Đặc sản của xứ cao nguyên này.

Tôi dừng lại cuối con dốc, cũng là con đường cụt. Một vài chị nông dân đang chuẩn bị đất cho vụ gieo trồng mới. “Em để xe đấy, đi lên trên đồi kia còn hoa cúc để mà chụp hình”. Cảm ơn tấm lòng xởi lởi của người dân nơi đây, gởi chiếc xe bên đường, băng qua những bờ chia cắt các thửa hoa nhỏ xíu, một vài thửa cúc còn sót lại vàng rực một góc trời.

Có thể mỗi người có những cảm nhận khác nhau về những gì mình thấy. Đối với tôi, đứng giữa những luống hoa trong cái nắng của trời cao nguyên xanh trong, chợt thấy lòng nhẹ hẵng. Vốn là người thích những vẻ đẹp của thiên nhiên, thích được trãi lòng mình giữa mây trời đồi núi, cảm thấy lòng bâng khuâng một nỗi nhớ. Đã bao lâu rồi, Đà Lạt đã trở nên nỗi tiếng với thương hiệu của những loài hoa. Đứng nơi đây, nhìn những luống hoa mới gieo hạt, những mầm xanh biên biếc, những cánh hoa vàng rực và cả những thửa đất vừa xong vụ mùa, còn sót lại những chiếc lá khô xơ xác; đó có phải chăng là vòng quay của cuộc sống, sinh ra, lớn lên rồi lại mất đi đó là qui luật tất yếu. Bởi thế nên quan điểm của tôi cũng vô cùng đơn giản : tận hưởng từng giây phút bên mình, từng bước chân phiêu bạc.

Tôi quay trở ra, đứng trên cao thu lại trong ống kính mình một lần nữa toàn cảnh một vùng đồi, nơi ươm mầm những cánh hoa đầy màu sắc, những cánh hoa làm nên một Đà Lạt trong lòng bao du khách. Cảm thấy yêu biết bao thành phố này, nơi tôi đã bập bẹ những bài học vỡ lòng cùng với những ước mơ ngây ngôi trẻ dại. Vòng xe lăn đều trên những đoạn dốc quanh co, người lữ khách lại tiếp tục những bước chân phiêu lãng.

Tôi lại tiếp tục rảo qua những con dốc lên xuống, thu vào ống kính mình vẻ đẹp rất riêng của phố phường Đà Lạt, những mái nhà nhấp nhô lên xuống, ẩn hiện trang những rặng thông xanh. Chợt thấy sao quá đỗi thân quen một tuổi thơ êm đềm. Trời Đà Lạt, giữa cái nắng vẫn đượm một chút gì lành lạnh của vùng cao. Tôi nhớ lại những bước chân sáo tung tăng của đứa trẻ lên 6 với chiếc mũ len có bông hoa phía trên đỉnh đầu lắc lư theo từng bước chân, đáng yêu và ngộ nghĩnh. Hình ảnh của tôi ngày xưa đấy, đôi chân bé nhỏ len lỏi giữa những vách tường xanh đỏ, trên những con dốc nhấp nhô. Giờ đây, rảo bước lại những cung đường ấy, lòng không khỏi bâng khuân một cảm xúc nghẹn ngào.

Phần bài viết này, tôi chỉ muốn gởi đến mọi người những nét đặt trưng của phố phường Đà Lạt qua ống kính mà không phải nói gì nhiều. Xem để cảm nhận một Đà Lạt rất riêng, ít nhất là trong tôi.

Thế đấy, với tôi Đà Lạt đẹp theo cách đấy, đơn sơ, giản dị nhưng lại khiến bao trái tim lãng tử đắm chìm trong mê muội. Từng bước tôi đi, cảm giác buồn man mác giữa những gam màu của cuộc sống. Chợt những lời của bài hát quen thuộc ngày nào vang vọng lại:
“…
Thành phố nào vừa đi đã mỏi.
Đường quanh co bên gốc thông già.
Chiều dang tay nghe nắng chan hòa.
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em.
Mắt em buồn,
Trong sương chiều,
Anh thấy đẹp hơn
….”