ĐỘC HÀNH ĐÀ LẠT | PHẦN III : ĐÊM CÔ ĐƠN

Tôi về tới thành phố Đà Lạt khi những ngọn đèn đem bắt đầu được chiếu sáng. Bụng đói cồn cào, đảo xe bùng binh đầu chợ, những hàng quán xén bắt đầu lục đục mở hàng. Dựng xe bên một gánh bún khi chủ hàng còn loay hoay, kê bàn, bao bếp. Mùi nước lèo bay lên sực nức mũi (hay tại do mình đói???).” Cho em tô bún riêu chị ơi”. Vẫn cái giọng Huế ngọt ngào “Giò không em?”. Hình như ở Đà Lạt này, người Huế sinh sống lại chủ yếu hay sao ấy! “Có ạ, cho em tô riêu giò”.

Tôi là người mở hàng cho gánh bún này, hi vọng tôi nay chị chủ gánh hàng mua may bán đắt. Vẫn kiểu rau xắt nhỏ đặt trưng cùng với tô bún thơm ngậy mang ra. Đói. Tôi ngồi ăn ngấu nghiến một thoáng đã sạch tô. “Tính tiền ạ”. “Mười lăm ngàn em”. Cái giá quá ok cho một tô bún riêu giò. Phóng xe máy qua đường ánh sáng gồ ghề đá, về khách sạn gội rữa cát bụi của một ngày rong ruổi. Dòng nước ấm khôi phụ lại cho tôi thêm sinh lực, chạy xuống lấy xe. “Đi nữa hả con?” giọng cô chủ khách sạn niềm nở. “ Vâng, con lòng vòng thành phố một tí”. Vác tripod, máy ảnh cùng con chiến mã thuê vù ra Hồ Xuân Hương.
Thành phố về đêm trở lạnh, chạy xe nhè nhẹ men theo hồ một vòng để cảm nhận sự khác biệt của nơi này giữa ngày và đêm. Có quá nhiều du khách vào thời điểm này, rộn ràng những chiếc xe đạp đôi, cùng tiếng đùa giỡn của các bạn trẻ. Những góc tỉnh lặng thì các cặp tình nhân đang ngồi bên nhau tình tự khiến tôi cứ mãi băn khoăn. Một mình đi vào chỉ sợ làm người ra khó chịu. Thế nên tôi cứ chần chừ, nữa muốn vào bãi cỏ, nữa lại không. Cuối cùng, làm mặt dày như không quan tâm xung quanh, phóng xe lên đường đi bộ, vác ba lô, tripod máy ảnh để tác nghiệp. Hành động của tôi cũng khiến một vài đôi tò mò, nhưng chỉ được vài phút, họ lại quay lại với đề tài thú vị của hai kẻ yêu nhau, hơn là để ý đến một kể rỗi hơi lang thang một mình này. Cũng nhờ vậy mà tôi không còn lo lắng để thả hồn mình vào những ngọn đèn lung linh dưới làn nước Hồ Xuân Hương lạnh buốt.

Ngắm Thủy Tạ soi mình giữa lòng hồ, một màu xanh lam nhẹ, khiến nó trở nên lạnh hơn giữa tiết trời Đà Lạt, như một mảng tinh thể được chạm khắc lấp lánh nỗi bậc, mặc cho xung quanh đèn đường hàng quán đua nhau ganh tị. Lại tiếp tục vác tripod, dọc theo vỉa hè dành cho người đi bộ, tôi lang thang tìm nhữn góc nhìn khác về đêm của Đà Lạt, lâu lâu, bắt gặp những chiếc xe máy dựng bên lề sát lòng hồ của những tay câu cá, một thú vui tao nhã của dân xứ Cao Nguyên này. Đi gần hồ, hơi ngước ban đêm bốc lên lạnh càng thêm lạnh, đặt biệt là một mình như tôi, cố tìm một chút ấm áp của đêm lạnh qua ánh sáng vàng của tháp anten bưu điện và hàng đèn cao áp chiếu sáng dọc bờ hồ. Chính những mảng màu ấm này mà đêm Đà Lạt dường như đỡ rét hơn với những bước chân cô độc.

Vòng quanh Hồ, xong đưa con xế leo những con dốc thoai thoải không ánh đèn đường, vài đoạn hắt ra ánh sáng từ những ngôi nhà dọc hai bên đủ cho người lữ khác tôi nhận biết được cảnh vật xung quanh. Lên cao hơn và xa hơn, thu lại toàn cảnh Hồ Xuân Hương trong đêm lạnh, như một dãi lụa vắt ngang giữa lòng thành phố.

Sương bắt đầu rơi, cảnh vật nhòe đi vì lạnh. Những ngọn đèn phố lấp lánh sau những tán thông đen ngòm, như những ánh đom đóm lập lòe của một câu chuyện cổ chú bé hiếu học ngày xua má thường kể cho tôi nghe.

Tiếng thông reo giữa đêm tối tĩnh mịch làm cho lòng người thêm cô đơn trong giá lạnh. Những ánh sáng vàng nhợt của đèn đường không đủ sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn. Những bước chân phiêu lãng, rong ruổi trên những triền dốc thoai thoải của thành phố. Lạnh. Cô đơn. Tê tái. Những cảm xúc mà trong cuộc độc hành nào cũng có, như một gia vị thêm vào cho những bước đi thêm màu sắc và mùi vị; mà nếu mất đi thì chắc hẳn những chuyến phiêu lưu độc bước không còn hấp dẫn người lữ khách đơn côi. Đêm Đà Lạt đón một bóng người đơn độc, chậm chậm xuyên qua phố thị, bóng nghiêng nghiêng, xiêu xiêu qua những tia sáng vàng nhợt của những ngọn đèn cao áp. Người khách ấy ngước mặt lên : đêm nay là một đêm không trăng.

Một ngày đi mệt nhọc nên tô bún riêu hồi chiều chả thấm vào đâu, bụng lại bắt đầu cồn cào. Chợt nhớ lúc sáng đi ngang qua khu Hòa Bình, có quán lẩu một người; cái tên quán nghe ngồ ngộ, hứa với bụng sẽ ghé qua xem thử lẩu một người là như thế nào. Đây là dịp để ghé rồi đây. Quyết định. Đảo xe trở về khu Hòa Bình, cái lạnh tê cả tay. Thứ 7. Khu Hòa Bình tổ chức phố đi bộ, mà khổ nổi cái quán lẩu lại nằm trong khu phố đó. Vòng xe hai đầu đề bị chắn không vô được, đành phải gởi xe. “3000 đồng, nhưng chỉ gởi đến 10h thôi đấy”. Nhìn đồng hồ, còn hơn 30’ nữa: đủ để mình ăn. Ok. Gởi xe. Bước vội qua khu phố đông người để vào quán. Mình không có thời gian để tản bộ xung quanh.

Quán thiết kế khá ấm cúng, bàn ghế sạch sẽ sang trọng. Ắt hẳn với không gian này thì ăn sẽ ngon lắm đây. Lúc tôi bước vô, trong quán cũng có vài bàn đã có người. Chả bàn nào đi một mình như tôi cả. Kệ. Chọn một bàn có thể nhìn ra cửa., đặt những thứ lỉnh kỉnh của mình ở phía đối diện.

“Anh dùng gì ạ?” – memu được đưa ra. Thích. Vì một em gái gọi mình bằng anh, bởi thường ngày những em gái trẻ đẹp kiêu kỳ thường tôn mình lên chức chú lận. Mặc dù mình vẫn còn trẻ chán với các em. Hình như con gái bao giờ cũng thế cả.
Lướt qua thực đơn, cũng nhiều món ra phết, lẫu, nướng…. ; chọn cho mình món lẩu nấm gà. Như vẫn chưa tin là có lẩu dành cho 1 người, mình lém lỉnh với em gái:

“Đúng là lẩu một người phải không em?”.

“Dạ, một người”. Ôi, cái giọng con gái Đà Lạt!!!.

“Anh uống gì thêm không ạ?”.

“Rượu nóng là sao em?”- thấy trong menu có.

“Dạ, là rượu được hâm nóng lên ạ”.

“Thế có bán ly không?”.

“Dạ không, rượu bán theo bình ạ?”.

“ Một bình nhiều không em?”.

“Dạ khoảng một xị ạ”.

“Thôi, thôi… anh mà uống hết một xị thì anh thì chết mất – trời lạnh tính kiếm gì uống cho ấm”.

“Vậy anh dùng trà gừng nhé”.

“Ừ cũng được, cho anh cốc trà gừng nóng ấy”.

Ngồi một lát, nồi lẩu được phục vụ, nho nhỏ trông vui và đẹp mắt:

Với giá 39000 đồng cho một nồi lẩu như thế này thì thật tuyệt. Tôi hoàn toàn đề nghị các bạn, nếu đi một mình như tôi hay đi hai mình thì đây là quán nên đến để thưởng thức. Sở dĩ tôi không đề nghị cho một nhóm bạn, bởi không gian thiết kế ở đây phù hợp cho một hoặc hai người. Ăn uống trong sự im lặng lịch sự chứ không xô bồ như những quán lẩu Sài Gòn. Tôi lại ghé tiếp ở đây thêm một lần nữa vào đêm cuối chào Đà Lạt, nhưng với một cảm giác không thích thú như lúc này. Bởi ngày hôm ấy có một vài nhóm bạn kéo nhau vào quán, ăn uống, nói năng ầm ỉ, mất đi cái nét đặt trưng của quán mà tôi thích: sự im lặng, nhẹ nhàng và ấm cúng. Bởi thế mà món ăn cũng mất đi phần nào hương vị. Đến lúc ấy tôi mới tâm đắt với câu nói của vị giáo sư nào đó khi nới về nghệ thuật ẩm thực. Ăn không phải chỉ dùng miệng, vị giác; mà là sự kết hợp của các giác quan khác: nghe, ngửi, nhìn, nếm…. Các bạn trẻ ấy chỉ dùng có một thứ là miệng để ăn mà thôi, không thưởng thức hết được cái thú ẩm thực. Buồn cho tôi, cho quán và cho cả các bạn đang cười nói ồn ào kia.
47000 đồng cho một nồi lẩu (mà sức của tôi vẫn phải chừa lại nữa dĩa mì tươi) và ly trà gừng nóng. Khá ok cho một quán nằm trong phố du lịch của Đà Lạt. Chào tạm biệt quán với thiện cảm dành cho nơi này lên đến điểm 8, tôi quay lại với phố phường Đà Lạt. Được bổ sung năng lượng, cái lạnh hồi nãy biến mất, tôi tiếp tục đảo một vòng qua phố thị, cảm nhận tiếp tục cái lạnh, cô đơn, lãng tử của kẻ lữ hành phiêu bạc. Góc phố thị rực rỡ ánh đèn trong một không gian giá buốt.

Vẫn những vòng bánh xe lăn tròn, chậm đều trong đêm tối, phố phường Đà Lạt dần thưa người. Sương bắt đầu dày hơn. Đà Lạt trở nên vắng lặng; cảm giác cô đơn ùa về gặm nhấm từng bước chân. Phố thị bắt đầu vào giấc ngủ, kéo chiếc chăn sương đắp hờ qua từng nóc phố. Tôi chậm chậm bẻ tay lái về khách sạn, với một cảm xúc miên mang khó tả

Độc Hành Đà Lạt | Phần II : Những bước chân lãng tử.

Độc hành Đà Lạt | Phần 1

Độc hành Đà Lạt | Phần 2

Độc hành Đà Lạt | Phần 3

Độc hành Đà Lạt | Phần 4

Độc hành Đà Lạt | Phần 5

Sáng. Chui vô con đường Ánh Sáng bé tẹo bằng đá viên với những hàng quán của các O Huế nép bên bờ Hồ Xuân Hương. Một tô bún bò giò 22000đ với đĩa rau sống xắt nhỏ. Món rau đặt trưng cho Đà Lạt mà tôi rất thích. Bỏ vào tô, quyện với bún và ăn, ngon tuyệt. Lúc nào tôi cũng làm sạch một dĩa rau to tướng. Hướng theo đường đi Cam Ly, tôi bắt đầu hành trình mới không quên ghé đổ xăng, mua hai chai nước+ 2 ổ bánh mình xíu mại dọc đường. Hành trang cho bữa trưa chỉ có thế!
Đường về Tà Nung mới nên lượng xe cộ đi lại cũng không nhiều. Lâu lâu mới có một hai chiếc cùng chiều đổ những cung đèo uốn lượn.

Tôi nhởn nhơ thả xe chạy chậm tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng; quan sát mọi việc xung quanh; ghi nhận lại những nét đẹp trên cung đường mình đi qua. Có những lúc bắt gặp cây thông đứng bơ vơ một góc của của con đường, tô thêm cho cảnh vật một sự lãng mạn, buôn mán mác; đặt biệt là đối với những kẻ độc hành như tôi.

Hay những lúc luồn mình chạy trong rừng thông mát rượi; đến nỗi tôi phải bậc cảm xúc thành lời. Dừng xe thu lại trong ống kính của mình vẻ mơ mộng ấy.
Và ngồi xuống dưới những tán thông xanh, chiêm nghiệm về cuộc sống, đưa mắt chơi trò đuổi bắt với những vệt nắng nhảy nhót trên những cành thông dăm ba năm tuổi. Với những kẻ thích lang thang như tôi, thì quả đây là những giây phút thích thú nhất.

Chặng đường cứ len theo triền núi, với những rặng thông vẫy chào vi vu khúc nhạc của miền Tây Nguyên đón chào kẻ lữ hành trên những bánh xe quay tròn khám phá. Để rồi tôi không thể nào không dừng lại để thu vào tầm mắt mình sự hùng vĩ của núi rừng, thấp thoáng xa xa giữa núi rừng trùng điệp là những mái nhà của bà con. Lòng cảm thấy sảng khoái, những trăn trở lo toan của cuộc sống nơi thị thành, tạm thời nhường chỗ cho cảm giác thảnh thơi, an bình.

Vốn là đường nội tỉnh, nên được trải nhựa hoàn toàn. Rõ ràng với những người ưa phiêu lưu mạo hiểm thì chả có gì gọi là thử thách ngoài những khúc đường đèo quanh co uốn lượn. Tuy nhiên hãy chiêm nghiệm một cảm xúc khác khi thả lỏng tinh thần theo những vòng bánh xe chậm chậm, xuyên qua những hàng thông vi vu khúc nhạc rừng trong cái không khí lành lạnh của miền cao nguyên này. Ấy cũng là một điều tuyệt vời cho những bước chân lãng tử.

Tôi đến khu du lịch Thác Voi khi trời còn khá sớm. Thác Voi nằm các đường khoảng 500m; nên không thèm để bảng dọc đường. Xơ xác, khô không khốc – đó là cảm nhận đầu tiên của tôi về khu du lịch này.
Dựng xe, đang loay hoay tìm người trông xe;

“ Cứ dựng đó, khóa cổ lại thôi”;
“Không có người giữ xe hả cô?” – một đoàn 04 bạn trẻ đến sau tôi mấy phút nhanh nhảu. Thế là tôi tự hiểu, khóa cổ xe; khoác ba lô trên vai bắt đầu khám phá!
Đi ngang qua bàn bán vé, chả thấy ai. Ngó trước, ngó sau cũng không thấy ai. Đi qua luôn, thầm nghĩ : chỗ này lạ đời thật, không giữ xe, không bán vé!!! Đường xuống thác chông chênh qua những mỏm đá. Mặc dù những chỗ khó đi người ta cũng tạo ra những điểm đặt chân cho du khách, tuy nhiên vẫn tạo cảm giác cho người leo xuống : chông chênh, trơn trượt.

Tôi là người đầu tiên của ngày bước chân xuống thác, những tảng đán nằm in dưới những tán cây mát rượi. Gỡ bỏ balo, thưởng thức cảm giác một mình giữa không gian vắng lặng với tiếng thét gào của dòng thác. Mùa khô nên thác ít nước, tuy nhiên vẫn không mất đi vẻ hùng vĩ của dòng nước thiên nhiên. Chỉ tiếc một điều, ngọn thác bị những tảng đá phía trước che khuất mất tầm nhìn của chân thác, nên vẻ đẹp không được trọn vẹn. Nhưng chính điều đó lại làm cho tiếng gầm vọng của dòng nước xuống vực sâu thêm âm hưởng, mà nếu bạn có chút tưởng tượng đến tên thác có thể ví von như tiếng thét của đàn voi giữa núi rừng bạc ngàn.

Nằm thả hồn bồng bềnh trên tảng đá, nghe tiếng vọng của thác, tiếng róc rách của những khe nước dưới chân thác, tiếng xào xạc của lá cây, tiếng ríu rít của một vài loài chim rừng. Lâu lâu có cơn gió thổi qua, đưa bụi nước quét lên da mặt, mát rượi.Thi vị. Mênh mang. Nếu như không có những đoàn du khách đi sau đến, tôi có thể nằm như thế mà đánh một giấc no say.

Tôi chỉ được tận hưởng không gian ấy cho riêng mình khoảng hơn 10’; rồi khách du lịch lần lượt kéo đến; đầu tiên là nhóm bốn bạn trẻ theo sau tôi (không biết sao giờ mới xuống???), tiếp đến là những vị khách Tây, Úc… xì xồ tiếng Ăng-lê với những tour guide Việt, mà tôi đoan chắc là nghiệp dư! Không khí thanh bình bị phá vỡ bởi những tiếng động của con người (Đó chính là lý do tôi ghét đi tới những nơi đông người). Cảm giác mình được hòa với thiên nhiên, bay bổng với núi rừng bổng chốc tan biến. Tôi lôi hai ổ bánh mì ra giải quyết nhanh gọn bữa trưa rồi ale hấp rút!

Trên đường quay lên đỉnh thác, tôi bị những bước chân cũ dẫn sai đường đến khe đá hẹp. Ngắm nghía một hồi, thấy mình có thể lèn vô phía sau được. Máu nỗi lên, tôi lách mình qua khe đá. Con đường dẫn tôi đến một hang tối dưới chân thác.

Đứng giữa những vách đá, ngước nhìn lên bầu trời trong vắt qua những khe đá nhỏ là một cảm nhận đặt biệt. Tất nhiên không thể so sánh với những dãy núi đá thật sự, nhưng một mình lang thang dưới chân thác, hơi nước bay vào lành lạnh, cộng với bốn bề là vách đá, ắt hẳn không cần phải miêu tả cũng đủ cảm nhận được khoảnh khắc ấy đáng nhớ đến chừng nào.

Ngước nhìn lên bầu trời, xuyên qua những rễ cây nỗi trên vách đá, tôi cảm thấy mình như anh chàng trong bộ phim 127 hours – một bộ phim mà tôi rất thích. Thích cái vẻ ngông cuồng, ương ngạnh. Thích những đoạn độc hành phiêu lưu mạo hiểm. Thích những giây phút đối diện với sinh tử. Thích nỗ lực không ngừng của một con người mang trong mình một dòng máu phiêu lưu. Giờ đây, đứng nơi này, từng khoảnh khắc, cảnh quay của bộ phim ấy ùa về, càng làm cho tôi thêm vững bước trên những chặn đường độc bước tiếp theo.

Dòng nước đổ xuống tung bọt trắng xóa, phả những hơi nước mát lạnh vào trong động. Chỉ cần đứng gần nơi khe động là tôi đã ước mèm vì bụi nước. Bởi thế tôi không thể ghi lại được khung cảnh bên ngoài ngay dưới chân thác. Tôi đứng trong động, nhìn bầu trời qua khe sáng bé nhỏ ấy. Chỉ trong khoảng thời gian nhỏ, bầu trời chuyển màu từ xanh trong sang phủ một lớp mây trắng bồng bềnh, rồi mây lại trôi đi để lại bầu trời trong vắt. Chợt nghĩ đến cuộc sống, vạn vật đổi thay, con người không thể lường trước được. Hạnh phúc hôm nay rồi lại khổ đau một khi nào đó. Bởi vậy, trên mỗi cung đường tôi đặt chân qua, là sự cảm nhận trãi nghiệm từng giây, từng phút.

Tôi đưa máy ghi lại vẻ đẹp của vách đá trong lòng động; những mảng rêu xanh rời rạc chấm lên cho vách đá kia những điểm sống kì diệu. Tôi rời khỏi động lên trên đỉnh thác với một tâm trạng thảnh thơi, nhẹ nhàng. Đây chính chính những giây phút tôi tìm kiếm cho những chuyến độc hành của mình. Bỏ lại sau lưng những ưu phiền, mệt mỏi; những bước chân phiêu lãng cho tôi những khoảnh khắc thật sự quý giá. Không biết tự bào giờ, độc hành đã trở thành một phần trong con người tôi.

Bước lên đến đỉnh thác, ngay cái bàn bán vé giờ đã xuất hiện một cô ngồi với xấp vé trên tay.

“Hồi sáng con chưa mua vé phải không?”
“Vâng ạ”
“Giờ mua nhé”
“Bao nhiêu cô”
“5000đ”.
Thiệt chả có người nào như tôi, mua vé để đi ra. Sớm có mình tôi nên cô ấy còn nhớ! “Sao đi có một mình vậy con?”. Tôi cười trừ, làm sao mà giải thích được chứ!
Ngay bên khu du lịch thác Voi là một ngôi chùa khá lớn. Tuy nhiên tỉnh lặng, không ồn ào tiếng nói của khách thập phương. Bước qua cổng làm bằng gỗ xiêu vẹo, tôi bước chân theo từng bậc tam cấp lên viếng chùa. Tiếng chuông vang lên đón bước chân người lữ khách vào trong chính điện. Sự vắng lặng khiến tôi cảm nhận được sự linh thiên nơi chốn thiền môn. Thắp nén hương cho phật tổ, phật bà …, xin phép được viếng cảnh chùa.

Tiếng đọc kinh của ni cô nơi cửa phật, cùng với tiếng chuông ngân vang khiến tôi cảm thấy mình hoàn thảnh thơi chi lạ. Không biết như thế nào, nhưng đúng những lúc mệt mỏi nhất tôi thường tìm đến với những tiếng chuông nơi cửa phật để chìm vào sự mênh mang thanh thản này. Ngồi ở bậc tam cấp của chùa, lắng lòng mình theo từng tiếng chuông ngân, cảm nhận mọi hỉ nộ ái ố của cuộc đời chỉ là phù du như đúng lời phật dạy.

Tiếng chuông tiếp tục nhỏ dần đưa tiễn người lữ khách dần xa chốn thiền môn, tiếp tục cuộc hành trình phiêu lãng.

Chiếc xe máy tiếp tục đưa tôi qua những cung đường thuộc huyện Lâm Hà – Đức Trọng. Cảnh vật xung quanh xác xơ, cây cỏ khát nước ủ rủ mệt mỏi trong cái nắng gay gắt tháng tư. Chính vì thế mà tôi cũng không dừng lại để chụp hình nữa, những bụi dã quỳ, hàng chuối, rẫy cà phê hàng thông yếu ớt vèo vèo trôi qua theo những bánh xe lăn tròn đều đặn.
Đoạn đường đến thác Gougha, chỉ khiến tôi dừng lại bên đường khi gặp mảng hoa trắng nhỏ li ti vui mắt. Chợt nhớ, cô em con người dưng có bảo,” em không đi được nhưng anh lên Đà Lạt thì nhớ chụp hoa … (tôi quên mất tên cô bé gọi)”. “Anh chả biết nó đâu” (chắc vì thế mà tôi quên luôn tên); “Hoa đó mọc ở Đà Lạt nhiều lắm, hoa mọc bên đường, cánh trắng, nhụy vàng”. Vì thế khi bắt gặp đám hoa nhỏ li ti này tôi đinh ninh đó là loài hoa cô bé nói. Thay ống kính, kéo một tấm cận cảnh đặt tả loài hoa dại không nhớ tên này. Rồi tiếp tục lên đường đến điểm đến kế tiếp.

Thác Gougha, tôi quyết định đến vì đã từng sống ở đây, từng đi qua cung đường này nhiều lần, từng nhìn thấy tấm bảng nhắc tên thác bên đường, nhưng chưa bao giờ tôi đặt chân đến. Theo chỉ dẫn tôi vào khu du lịch thác Gougha, nhưng giờ đây cả một khoảng đất khu du lịch dường như đã bỏ hoang, không bàn tay chăm sóc. Những khóm trúc dáng đẹp bị bỏ quên vàng úa, xác xơ. Thất vọng, đó là cảm xúc của tôi khi đến với điểm này. Con thác hùng vĩ ngày nào được mọi người ca tụng giờ chỉ còn vài dòng nước yếu đuối, còn đâu cái vẻ đẹp hùng vĩ mà tôi mong sẽ được tận mắt chứng kiến. Những công trình nhân tạo đã lấy đi mất dòng nước nuôi dưỡng tâm hồn của thác nước. Giờ đây, nó cũng vất vưởng, lê lết sống qua ngày như cảnh vật xung quanh đây. Đưa máy ảnh tôi lia một tấm để kỉ niệm cho một nét buồn của chuyến độc hành này, rồi rời khỏi nơi đây nhanh như khi đến. Chỉ khác một điều: khi đến là sự háo hức khám phá; ra đi là một nỗi thất vọng tràn trề.

Mang theo nỗi buồn man mác về cảnh vật thiên nhiên đã bị hủy hoại bởi những công trình của con người, những vòng xe đều đặn đưa tôi theo quốc lộ 20 tiến về Đà Lạt theo lịch trình đã định khi nắng chiều bắt đầu nghiêng nghiêng xế bóng.

Tôi đến Thiền Viện Trúc Lâm khi trời đã ngã bóng chiều. Gởi xe miễn phí. Anh chàng giữ xe luôn miệng nhắc nhở, “5h ra lấy xe nhé”. Nhìn đồng hồ mới 4h thiếu, còn những hơn một tiếng đồng hồ nữa để vào đây. Chừng đó cũng đã đủ rồi. Tôi thích địa danh này vì địa thế của nó, đứng trên tiền sãnh của thiền viện, đưa mắt nhìn xuống thung lũng bên dưới, với hồ Tuyền Lâm lách mình theo những khe núi. Thật tuyệt. Tôi còn nhớ cảm giác như in lần đầu tiên ghé đến nơi đây với đoàn du lịch của ông anh. Ngày ấy, khoảng đất phía trước Thiền Viện vẫn còn trống trải, view nhìn xuống hồ rất đẹp. Tuy nhiên, lần trở lại này tôi hơi thất vọng vì đã mất cái view đấy. Trước sân bây giờ là những vườn hoa, hàng cây, lối đi nhân tạo. Và áp đảo khuôn viên được thiết kế đẹp đẽ này là hàng trăm ngàn khách du lịch nối đuôi, chen chúc nhau. Tôi vốn không thích chốn đông người, lại càng không thích hơn. Bỏ lại cảnh chùa với hàng trăm ngàn khách thập phương quần áo sặc sỡ, tôi bước theo từng bậc tam cấp xuống mặt hồ Tuyền Lâm phía dưới.
Vì đã vào chiều tối, khách lần lượt đi lên nên tôi cũng có thể tìm cho mình một góc của hồ mà không vướng chân du khách. Mặt hồ phẳng lặng trãi dài đến tận chân những dãy núi phía xa xa, nhưng chiếc xuồng máy nằm im ắng ngay ngắn bên bờ, tạo cho người lữ khách một cảm giác bình yên chi lạ.

Không náo nức xô bồ, không đua chen danh lợi, chỉ còn ta với thiên nhiên, với hàng thông non rì rào trong gió chiều se lạnh. Chậm rãi bước đi dưới những lá thông kim mềm mại, để nhìn thấy hồ Tuyền Lâm ẩn nấp sau những thân thông chưa đủ tuổi trưởng thành, bỏ ngoài tai những thanh âm chật chội của một địa danh du lịch nỗi tiếng đang chứa cả hàng trăm ngàn thập khách tứ phương. Chỉ những khoảnh khắc ngắn ấy thôi cũng khiến tôi không phải hối tiếc khi chọn nơi đây là một điểm đến trong hành trình của mình.

Nỗi tiếng nơi đây, không chỉ là Hồ Tuyền Lâm mà phải nói đó chính là Thiền Viện Trúc Lâm. Đã đến đây thì không thể không viếng chùa. Tuy nhiên với dòng người tấp nập, tôi chỉ lặng lẽ thắp nén nhang cho đức Phật, rồi nhanh chóng đi ra mà không ghi lại một bức hình nào về ngôi chùa nỗi tiếng này. Bởi với tôi, nếu đưa máy lên chụp tôi không thể lấy được cái hồn thiêng liêng của Thiền Viện lúc này với quá đông người vào ra không ngớt.
Tôi lấy xe, rời khỏi điểm cuối của cuộc hành trình trong ngày theo dự kiến với 03 điều tâm đắt nơi đây ngoài cảnh vật thiên nhiên vốn có của nó, đó là một khu du lịch không vé vào cửa, không phí gởi xe, và không bán hàng rong như những nơi khác. Âu đó cũng là lý do tạo cho nơi đây, giữa hàng ngàn du khách, vẫn giữ được cho mình nét thanh tịnh của phật đồ.

Rời Thiền Viện Trúc Lâm, tôi quyết định không theo đường cũ ra đèo Prenn, mà tiếp tục thẳng tiến theo con đường khác (tôi cũng chả rõ đi đâu, mãi sau khi hoàn tất đi vê, tôi mới biết đoạn đường này dẫn đến dinh I, ra thác Camly…). Đang nhởn nhơ trên đường thì bắt gặp một ngã rẽ; theo cảm nhận về địa lý của tôi cho biết thì có khả năng ngã rẽ này sẽ dẫn đến phía sau hồ Tuyền Lâm. Với cái máu khám phá, tôi bẻ tay lái xe đi vào đoạn đường ấy. Và quả là không hối tiếc, tôi đã có một khoảng thời gian chạng vạng men theo cung đường nếu có thể nói là cung đường đẹp nhất ở Đà Lạt mà tôi đã đi qua. Những khúc cua uốn lượn, đưa tay lái người khách độc hành tiến vào vùng nước non hữu tình dưới cái sắc lạnh ban chiều đang dần buông xuống. Con đường xẻ núi, để lộ nhưng mảng đất đỏ bazan đặt trưng của vùng đất tây nguyên này. Cái thứ đất mà cả một tuổi thơ tôi đã quá đỗi thân quen. Mùa mưa, đât quyện vào dép hay bất cứ vật gì tiếp xúc với nói, chỉ dăm phút đi bộ thì đôi dép đã được đất bệnh thành đôi dày với đế cao ngất ngưỡng.

Thế rồi cảnh vật hút hồn hiện ra trước mắt, khiến cho người lữ khách phải chồn chân đứng lại để chiêm ngưỡng một cảnh quang mê đắm lòng người. Mặt hồ phẳng lặng giữa sương chiều uốn mình theo những khe núi lẫn sâu hút hút. Những ngọn đồi, nhành thông, ôm dòng nước biên biếc vào lòng như những đôi tình nhân quấn lấy nhau đắm say, mê muội.

Cảnh vật khiến cho người khách phương xa chạnh lòng, những bước chân độc hành càng thêm lẻ loi cô độc. Giữa trời nước, thiên nhiên bao la hùng vĩ, chợt thấy mình nhỏ bé lẻ loi. Một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo xâm chiếm lấy tâm hồn người lữ khách. Thế nhưng, đã chọn cho mình những bước chân độc hành phiêu lãng, thì đã chuẩn bị cho mình những cảm xúc đơn côi. Bởi thế, những cảm giác ấy vẫn không thể làm chùng bước chân kẻ lữ hành trên những cung đường khám phá. Bánh xe vẫn lăn đều tiếp tục cung đường mới. Bóng chiều dần trôi đi, đường thăm thẳm, nhìn phía trước chỉ thấy đường đưa mình vào núi sâu, càng đi, càng dấn thân vào những cánh rừng già.

Vừa đi, tôi vừa tự hỏi “ Đoạn đường này đi về đâu? Sao được xây dựng khá đẹp thế này”. Chiều vẫn tiếp tục trôi nhanh, phía trước vẫn là rừng cây, chốc chốc lại thấy những tiếng xe máy đi ngược chiều hối hả. Hình như họ tranh thủ về trước khi mà đêm buông xuống. Một cảm giác lo sợ mơ hồ len vào trong tim. Chỉ sợ rằng mãi đắm say với núi non hùng vĩ, mà người lữ khách có thể quên đi thời gian và không gian, quên luôn cả tình huống thực tại là bình xăng của chú xế đã trãi qua một ngày đường trường phiêu bạt.
Dừng xe lại, hỏi thăm một cậu bé trên đường

“ Đường này dẫn về đâu em?”
“Dạ đây là đường cụt anh, chạy vô nữa là hết đường rồi”.
Nhìn lại báo xăng, rồi nhìn con đường trước mặt. Một quyết định nhanh chóng đưa ra: Tiếp tục. Cảm ơn cậu bé, rồi nhấn ga tiến về phía trước bỏ ánh mắt ngơ ngác của cậu bé ở lại thắc mắc: Đã biết đường cụt rồi, sao vẫn cứ đi. Cậu bé có biết đâu, máu dân phượt nó thế, bỏ lỡ một khoảnh khắc trên đường đi ư? Không đâu nhé. Lớn lên, cậu có phiêu bạt rồi sẽ hiểu thôi mà.
Cảm xúc phiêu, phiêu và phiêu những khi đứng lại, nhìn mặt hồ phẳng lặng như tấm gương pha lê qua những ngọn thông xanh vi vút; hay những ngọn đồi nhấp nhô dưới chân mình. Ấy chẳng phải là cái sướng nhất của nhưng kẻ lang bạt đi tìm nhưng điều vô định như tôi sao?

Câu hỏi mang theo về cung đường này, được tôi tìm hiểu. Thì ra đây là cung đường dẫn vào khu resort cao cấp của Đà Lạt đang trong quá trình xây dựng. Vậy cho nên… Tôi bỏ lỡ cảm xúc của mình, khi chạm vào nỗi đau của rừng khi bị cắt xé từng vết một. Những đoạn đường đất đỏ tươi hiện ra như một vết cắt đang rỉ máu của rừng xanh.

Mang trong lòng những cảm xúc đối lập, chen chúc nhau. Vừa khoan khoái trước vẻ đẹp của thiên nhiên, vừa xót thương cho những cánh rừng đang dần bị xâm lấn. Trong gió ánh sáng chập choạng tối, trong tiếng rì rào của những cơn gió thổi qua từng khúc ngoặc, trong tiếng sáo vi vu khúc nhạc chiều của những ngọn thông xanh, trong mớ cảm xúc đan xen hỗn độn; lữ khách quay đầu xe, tiến về thành phố, tạm biệt cung đường vừa mới khám phá với những khoảnh khắc phiêu bồng, lãng đãng khó quên của một buổi chiều cao nguyên lành lạnh.

Độc hành Đà Lạt | Phần I : Kỷ niệm tuổi thơ

Độc hành Đà Lạt | Phần 1

Độc hành Đà Lạt | Phần 2

Độc hành Đà Lạt | Phần 3

Độc hành Đà Lạt | Phần 4

Độc hành Đà Lạt | Phần 5

 

Đà Lạt, nơi tôi đã trãi qua một tuổi thơ đầy kỷ niệm, chuyến đi này, với tôi như tìm lại những khoảnh khắc đã in đậm trong đầu óc non nớt của thằng bé ngày xưa, cách đây đã 25 năm. Đà Lạt với những người du lịch là Đồi Mộng Mơ, Thung Lũng Tình Yêu, Hồ Than Thở, Thác Cam Ly, Thác Prenn, Dinh Bảo Đại….; với tôi là những cung đường rợp bóng thông reo, là những khoảng trời với những mái nhà chen chúc nhau không theo một trật tự nào; dưới con mắt của thằng bé ngày xưa đó là những gì tuyệt vời nhất.

Đón tôi vào một buổi trưa tháng 04, cái nắng của Đà Lạt không chói chan, cháy da như Sài Gòn. Giữa cái nắng, tôi vẫn cảm nhận được không khí lành lạnh đang se vào da thịt mình.

Xe trung chuyển đưa tôi về khách sạn. Nhận phòng, tắm rữa, nghỉ ngơi. 15h, lục đục xuống tiếp tân:
“ Nhà mình có cho thuê xe máy phải không cô?”.
“Ừ, chỉ còn chiếc đó” cô chủ khách sạn chỉ tay về con wave đang trong sảnh “70 ngàn/ngày, cứ tính theo ngày thôi”.
Lấy chìa khóa, vù ra khu Hòa Bình, trước mắt phải kiếm bản đồ cái đã. Dừng sạp báo hàng ngày bên đường bên hông khu Hòa Bình.
“Mình có bản đồ Đà Lạt không em?”.
“ Mười ngàn anh!”.
Cầm bản đồ, bắt đầu khám phá Đà Lạt. Điểm đầu tiên tôi chọn đó là Ga Đà Lạt và Trường Cao Đẳng Đà Lạt. Sở dĩ quyết định hai điểm nhanh chóng đến vậy là do nó gắn liền với tuổi thơ của tôi. Con đường đến trường khi tôi còn học lớp 1, ngày nào cũng vậy ngày hai lần qua lại con đường này từ Ga về đến Nha Địa Dư (kế bên trường Cao Đẳng). Với bước chân nhỏ bé ngày xưa con đường xa vời vợi đi hoài mới tới. Thế nhưng hôm nay, khoảng cách ấy như một bàn tay. Vèo. Thế là hết!

Dừng lại ngay con dốc lên ga, đưa tầm nhìn về phía trường cao đẳng như 25 năm trước tôi đã từng làm như thế, mơ ước lớn lên sẽ làm việc gì đó thật cao siêu như cái tháp chuông đấy. Cái tháp chuông như một kho bí mật siêu nhiên đối với tôi. Mỗi lần đứng dưới chân tháp chuông, nhìn lên đỉnh tháp “ ôi sao mà nó cao vời vợi thế!”. Nhiều lần hai anh em tôi rình leo lên tháp chuông đều bị bác bảo vệ phát hiện và đánh đòn. Ngày xưa, anh tôi kể, trên cái tháp chuông ấy có bộ xương người trắng toát cứ nhảy múa liên tục. Tôi muốn được nhìn thấy bộ xương người ấy biết chừng nào. Vậy mà cái ước muốn ấy vẫn không thực hiện được khi tôi rời khỏi nơi đây. Hôm nay, đứng nhìn lại cái tháp chuông ấy, lòng bổng thấy miên man một tuổi thơ êm đềm. Tôi mỉm cười với chính tôi 25 năm về trước.

Đến trường cao đẳng, dắt xe qua cổng gác, tôi bắt đầu lang thang trong sân trường tìm thu vào ống kính mình những nét đẹp của ngôi trường có lối kiến trúc độc đáo này. Những hàng cột cong đều có một không hai với loại gạch đã bao năm rồi vẫn giữ một màu tươi roi rói. Càng ngắm, càng thấy ngưỡng mộ cho những người kiến trúc sư đã dựng lên cho Đà Lạt một công trình tuyệt diệu.

Tôi bước vào giữa hàng cột to lớn ấy, cảm nhận tuổi thơ mình tràn về với những trò chơi năm mười, tạt lon, đuổi bắt. Những tiếng la hét ngày xưa vọng lại bên tai nghe thân thương đến kỳ lạ.

Rồi tôi lại chạy ra khoảng sân trống phía trước, lăn tăn như thằng bé 6-7 tuổi ngày nào; đứng ngước lên nhìn cái tháp chuông huyền bí ấy! Thu lại trong ống kính mình hình tượng đã in sâu vào trong giấc mơ bé nhỏ của tôi, của một thằng bé chưa bao giờ đi khỏi tầm nhìn của tháp chuông ấy. Lúc nhỏ, tôi thấy tháp chuông thật cao lớn đến nhường nào; vì không khi nào tôi không thể nhìn thấy nó. Kể cả khi tôi theo mẹ đi ra chợ xa tít mù khơi, tôi vẫn thấy cái tháp chuông đứng sừng sững vươn mình lên khoảng trời xanh trong vắt của tôi.

Bây giờ, khi đã bôn ba khắp nơi, cái tháp chuông ấy bổng dưng bé lại, nhưng nó vẫn là hình tượng của tuổi thơ mà tôi sẽ và mãi gìn giữ nó. Tôi rời khỏi nơi đây khi những tia nắng cuối ngày hắt qua những tán thông sơn lên trên vách trường một màu đỏ rực. Màu đỏ của tường gạch cùng với màu nắng cho tôi giây phút cuối đắm mình với tuổi thơ thật đẹp!

Rời trường cao đẳng, thả xe chậm chậm xuống những con dốc quanh co đặt trưng của Đà Lạt. Quen với lối sống nhanh của Sài Gòn, cứ lên xe là chạy một mạch đến nơi cần đến để tránh nắng, tránh bụi và tránh kẹt xe. Những lúc như thế này mới thật thú vị. Chậm rãi, khoan thai, để ga xe nhỏ, chầm chậm chạy qua những cung đường nhấp nhô lên xuống, hít thở không khí trong lành của Đà Lạt. Thật tuyệt! Rất nhiều lần tôi cứ nhẩn nhơ như thế qua những con đường ở đây. Chọt nhận ra hình như chỉ có mình tôi có cái sở thích này! Nhìn xung quanh, ai cũng phóng xe đi nhanh, vù vù vượt qua mặt tôi. Chợt thầm nghĩ “ Sao họ lại có thể như thế được nhỉ? Sao lại có thể sống vội vã ở giữa thiên nhiên thanh bình thế nhỉ?”. Là thế, tôi thường cười một mình với những suy nghĩ vẫn vơ như vậy. Hình như họ không thích cuộc sống thanh bình ở đây, muốn mang cái vẻ hối hả của Sài Gòn (thứ mà tôi đã phát chán đến tận cổ) về đây thì phải. Thật thất vọng!
Ráng chiều tạo cho mặt Hồ Xuân Hương một màu vàng bàng bạc khác lạ. Tôi đưa máy lên thu vào một kỷ niệm của chuyến độc hành này.

Ngày xưa, được ra chơi ở Hồ Xuân Hương là một mong ước của thằng bé tôi. Lúc bé, chúng tôi hình như không có khái niệm cuối tuần hay du lịch. Chúng tôi chỉ biết đi học, về và lẩn quẩn ở những con đường trong khu mình ở. Với tôi, để đi ra tới Hồ Xuân Hương là một con đường dài lắm và chứa rất nhiều nguy hiểm. Chính vì vậy mà chúng tôi chỉ có thể ra đây nếu có người lớn dẫn đi. Mà người lớn thì lúc nào cũng bận với với công việc của họ nên chả quan tâm gì đến cái ước muốn nhỏ nhoi ấy. Vì thế mà nó vẫn mãi là ước muốn của thằng bé như tôi.

Tôi nhớ, những lần được má tôi chở ra chợ, đi ngang Hồ Xuân Hương là một trong những điều tự hào của tôi với chúng bạn trong xóm. Rồi tôi sẽ kể cho chúng nghe Hồ Xuân Hương đẹp và to lớn như thế nào. Chúng tôi lại tranh nhau ai là người được đi ra Hồ Xuân Hương nhiều nhất. Thật đúng là trẻ con nhỉ! Có một bí mật mà ngay xưa chả bao giờ tôi dám nói ra. Đó là mỗi khi đi ra chợ, tôi nhìn thấy nhà hàng Thủy Tạ long lanh, đèn sáng rực đẹp lạ lùng. Tôi ước muốn được vô đó ăn. Chắc hẳn đồ ăn trong đó phải ngon lắm vì cái nhà đẹp thế cơ mà. Đúng là suy nghĩ của con nít! Tôi bật cười, không ngờ tôi lại có thể nhớ đến từng chi tiết như vậy, sau hơn 25 năm bỏ quên ký ức trong một xó xỉnh nào đấy!

Vòng một vòng Hồ Xuân Hương chậm rãi thưởng thức cái se lạnh bên hồ khi màn đêm buông xuống. Tôi vòng qua khu Hòa Bình. Cái lạnh của Đà Lạt đã thấm vào người rồi. Chạy xuống đường 3/2 ghé vào quán bên đường, hai tay xoa vào nhau che dấu cái lạnh làm mình run lên cầm cập.
“Cho em một tô mì Quảng chị ơi”
“Giò hay nạc em?”
“Giò nạc ạ?”
“Chị hết giò nạc rồi em ăn giò này nhé, ngon lắm”
Ôi cái giọng của người phụ nữ Đà Lạt sao mà ngọt đến thế, chả biết như thế nào nhưng rõ ràng lúc đó tôi thấy nó ngon thật!
“Vâng ạ”.
Giữa trời lạnh thế này, nhấm nháp vài ngụm trà gừng nóng (thứ tôi rất thích khi về Đà Lạt), ăn bát mì nóng hổi với những trái ớt xanh cay xè. Đúng hương vị mì Quảng. Thật thú vị.
“Tính tiền chị ơi”, “22 ngàn em”. Không đắt so với những tô phở tôi ăn hàng ngày ở Sài Gòn. Tôi quyết định về khách sạn nghỉ ngơi sớm khi phố phường vẫn còn xuôi ngược khách thập phương.

Trip for Easternmost Point: Sun – Sand – Rock – Sea

Image

Easternmost point of my country’s land, the place were on the list to go, I finally come there. Leaving the usual life, I carried a backpack, a tent to join a team of young people across the country. For many people, my journey is crazy trip and I myself is as a crazy man. Well, everyone has a different perspective, a different way to live; for me, travelling is to liberate ourselves with heavy stones in life; to feel human love is somewhere around; go to beyond ourselves, to look back on my energy at the hardest and toughest moment. Unlike the previous lonely trips, this time, I was lucky to have some friends to accompany.

Cực đông, địa danh đã nằm trong danh sách phải đến của tôi, cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Bỏ lại cuộc sống ngày thường của mình, tôi vác ba lô, lều trại cùng tham gia chặn đường gian khó này với các bạn trẻ khắp mọi miền đất nước.  Đối với nhiều người, chuyến đi của tôi như là một kẻ dở hơi, bán mạng. Vâng, mỗi người có một quan điểm khác nhau, một cách sống khác nhau; với tôi, đi để giải phóng mình với những tảng đá nặng nề trong cuộc sống; đi để cảm nhận tình yêu thương con người vẫn đâu đó quanh ta; đi để vượt lên chính bản thân mình, để nhìn lại nghị lực của mình trong những lúc khó khăn gian khổ nhất. Khác với những lần độc hành trước, lần này, tôi may mắn có thêm những người bạn đồng hành cùng chung suy nghĩ!

The central land in the scorching sunny days, we started trekking at midday with heavy burning sun, stepped foot on the sand hills that would blistered skin leg. So that goes. Camera on shoulder and backpack behind, I printed my footsteps in the sand of sea land. Sand crunched under foot, heated the trekking shoes as if to combust the human with dazzling sunlight on the top. I felt like I walked among the desert sand I have ever seen in movies or certain TV channels. Through sandy areas, we continued to tape up the sloping hillside; with twisting path winding around the cliff sticking specifically blue sea. Dropped footsteps freely, enjoyed adventurous spirit when going between a whispering of sea wave one side and the blowing of the mountain’s wind through the leaves of trees on other side. Despite being flushed sweaty in noon of late summer and early autumn, I still enjoyed the adventurous spirit myself, taking photo shoot of the sky, clouds, sea and mountains.

Miền Trung, những ngày nắng như thiêu đốt, chúng tôi xuất phát ngay giữa tầm nắng gắt, bước chân lên những triền đồi cát phỏng rộp cả da chân. Cứ thế mà đi. Vẫn chiếc máy ảnh trên vai và ba lô phía sau, tôi in những bước chân khám phá hằn sâu trong lớp cát vùng biển. Tiếng cát lạo xao dưới chân, nung nóng cả đôi giầy trekking như muốn cùng với ánh nắng chói chan trên đỉnh đầu đốt cháy con người nhỏ bé. Cảm giác như mình đi giữa sa mạc mênh mông cát trắng mà tôi đã từng được xem ở bộ phim hay kênh truyền hình nào đấy. Vượt qua vùng cát trắng, chúng tôi lại tiếp tục băng lên những triền đồi thoai thoải; với con đường ngoằn nghèo uốn lượn xung quanh vách núi bám sát mặt biển xanh biên biếc. Thả những bước chân tự do tự tại, cảm nhận thú phiêu linh khi đi giữa một bên là biển rì rào những ngọn sóng, một bên là núi vi vu những cơn gió thổi qua đám lá cây. Mặc cho mồ hôi tuôn ra ước đẩm giữa buổi trưa cuối hạ đầu thu, tôi vẫn tự thưởng thức cho mình những shoot ảnh phiêu bồng của trời, mây biển và núi.

Image

 Tired? Tired!

Exhausted? Exhausted!

Continued? Yes, Continued!

That was the general spirit of twenty people who wanted to conquer the east point by road! After break, a few people could not continue and have to wait for the boat to pick up. We continued our road through the dense forests, stepped up and kept up. The canopy of forest shaded to cover harsh look of the sun, but, the T-shirts had to endure many different flows of sweat. The legs began to strain harden, and the more stop for break needed. Through the heart of a forest, our team divided into two groups, some of us continued down the road through a forest until they came to the campsite, 10 of us – including me – chose the path jumping cliffs around the coast to reach the finish – the path that the guide was highly recommended not to go. And indeed, there was none of path we could follow.  Challenges appeared in front of us with the piled coastal rock clusters. Started to block the fully thorns-road, to overcome that such coastal rock clusters was an extremely difficult challenge in this conquering trip. But the laughter and positive spirit still followed in our footsteps. Every time we passed jumping a difficult rapids, said the bustling cheery and laughed as rewarded ourselves when overcame challenges. For me, the time to look at my friend jump through, did not avoid a feeling of vague anxiety. If someone slipped …. That’s all, I could not think anymore! The rock clusters seemed to aim swallowing the little people was gradually exhausted.

Mệt không? Mệt!

Đuối không? Đuối!

Đi nữa không? Đi!

Đó là tinh thần chung của hai mươi con người chinh phục cực đông bằng đường bộ! Sau giờ nghĩ giữa chặn đường, một vài bạn phải chia tay cung đường bộ và chờ thuyền vào đón. Mười mấy người chúng tôi lại tiếp tục con đường chinh phục của mình xuyên qua những cánh rừng rậm rạp, dốc cứ lên, cứ lên. Những tán rừng đã che bớt đi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời, thế nhưng, những tấm áo vẫn oằn mình chịu đựng những đợt mồ hôi thi nhau tuôn chảy. Những đôi chân bắt đầu căng cứng lại, hành trình thêm nhiều chặng dừng chân hơn. Qua hết một cánh rừng, đoàn chúng tôi tiếp tục chia đôi, một số bạn tiếp tục con đường bộ băng qua tiếp một cánh rừng nữa để đến điểm cắm trại, còn tôi cùng 09 bạn nữa chọn cho mình lối đi nhảy ghềnh đá vòng qua eo biển để đến đích – con đường mà cả người dẫn đường cũng khuyến cáo không nên đi và nhất định không dẫn đi. Và quả thật không có một con đường mòn nào để chúng tôi có thể lần theo. Trước mặt chúng tôi là những cụm đá ven biển chất chồng thách thức. Bắt đầu cho chặn đường đầy chông gai, vượt qua những dãi đá ấy đúng là một cực hình trong chuyến chinh phục này. Thế nhưng tiếng cười nói và tinh thần lạc quan vẫn đi theo chúng tôi trong từng bước chân. Mỗi lần vượt qua một đoạn nhảy ghềnh khó, tiếng cười nói lại rộn ràng sảng khoái như tự thưởng cho mình khi vượt qua được thử thách ấy. Với tôi, những lúc nhìn các bạn đi qua, lòng không tránh khỏi một cảm giác lo lắng mơ hồ. Nếu như có ai đó trượt chân…. Chỉ thế thôi, tôi không dám nghĩ thêm nữa! Những vực đá như nhăm nhe nuốt chửng những con người nhỏ bé đang dần kiệt sức.

Day went on and night came up, but the huge, tall rock clusters was still in front of us. We tried to go faster, passed the hard block through, we thought we come to finish, but it was not. Under the twilight dim and the tired eyes of travelers, there was no path in front. We spread our body on a large rock close to the surface of the ocean, not avoid being worry. But, the spirit of the backpacker, in the midst of such difficult situations, I still listened to the waves in the rapids singing the love songs of the sea. The cool sunset, lying down to listen to the waves, suddenly heart of traveler backed down, remembered past memories. Survival and death become lighter; one night at the cliffs and the shimmering starlight in strange land, no food, no water! Is it over? Still saw that the danger in front but why heart was a strange peace, only did the pictures of the most lovers wandered in my head!

Chiều trôi đi, đêm bắt đầu buông xuống nhưng trước mặt vẫn là ghềnh đá chông chênh, to lớn, ngạo nghễ. Chúng tôi cố đi nhanh hơn, nhưng cũng chả nhanh được bao nhiêu, vượt qua chặn đường gian khó, tưởng đã đến nơi, hóa ra là không phải. Dưới cái ánh sáng chạng vạng mờ mờ tỏ tỏ, dưới con mắt mệt mỏi của người  lữ hành, đoạn ghềnh đá trước mặt như không có lối đi. Chúng tôi nằm trải dài trên phiến đá lớn gần sát mặt biển, lòng không khỏi lo lắng. Thế nhưng, đúng như tinh thần của nhưỡng kẻ lãng tử, giữa tình huống khó khăn ấy, tôi vẫn lắng lòng mình nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh những  bản tình ca của biển. Chiều mát lạnh, nằm nghe sóng biển, tự dưng lòng người lữ khách chùn xuống, nhớ miên man những kỉ niệm đã qua. Chuyện sống chết bổng nhẹ tênh; chấp nhận một đêm giữa ghềnh đá và những ánh sao lung linh nơi đất lạ, không thức ăn, không nước uống! Liệu có qua được không? Vẫn thấy đó những nguy hiểm trước mặt nhưng sao lòng vẫn bình an một cách lạ lùng, chỉ lợn cợn trong đầu hình ảnh những người thân yêu nhất! 

Then the savior arrived, the experience guider, uncle Ba, heard about us, cut forests and met us when the stars began to blink. Bye the way jumping rapids, we followed the guide creeping in the forest at night, the lights fade battery led. It was so dark that the guider also lost in the woods. Groups stopped, tired. Uncle Ba found the trail. Lights were turned off in order to save battery. Jungle in night, the wind gently threaded through the foliage, the fireflies flashing hidden. It was great. Although tired, no matter how hungry we were, I still felt incredibly refreshing. Living among nature, moon, stars, and fireflies was a great experience of the trip?

Thế rồi vị cứu tinh cũng đến, bác dẫn đường nghe tin đoàn theo hướng vượt ghềnh vẫn chưa về đã xẻ rừng và gặp chúng tôi khi những vi sao đêm đã bắt đầu nhấp nháy. Tạm biệt đường nhảy ghềnh dù chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, chúng tôi theo chân người dẫn đường len lỏi trong rừng đêm, những ánh đèn pin nhạt nhòa dẫn lối. Trời tối, đến cả bác dẫn đường cũng lạc lối đi trong rừng. Cả đoàn dừng lại, mệt mỏi, bác Ba tìm đường ra đường mòn. Ánh đèn pin tắt lịm để tiết kiệm. Giữa rừng đêm, tiếng gió nhẹ nhàng luồn qua các tán lá, những chú đom đóm nhấp nháy ẩn hiện. Thật tuyệt vời. Dù mệt, dù đói đến rã người nhưng tôi vẫn cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ. Được sống giữa thiên nhiên, trăng, sao, đom đóm chả phải là một trải nghiệm tuyệt vời của chuyến đi hay sao? 

IMG_5234

Finally, with the dedication of uncle Ba, we arrived at the camp. Our friends who went in the other direction had set up camp, prepared food lovingly. Night by the sea, inshore wind, waves pounding the shore, the sound of the guitar and flickering stars in moonlight, wine cup was circulating with singing, laughter thrill. All, all are unforgettable memories of the traveler. Night spreading in sand near sea, listening to the waves soothing to sleep with yeast of drunken concentrations, prepared for the dawn at the east of the country.

Cuối cùng với sự tận tụy của bác Ba, chúng tôi cũng về tới trại, các bạn đi theo hướng khác đã dựng trại, chuẩn bị thức ăn thật chu đáo. Đêm bên biển, gió lộng, sóng vỗ bờ, tiếng ghi ta bập bùng dưới ánh trăng sao bàng bạt, những chén rượu chuyền tay, những khúc ca ngân vang, những tiếng cười rộn ràng của đoàn người chinh phục. Tất cả, tất cả là một kỉ niệm khó quên của người lữ khách. Đêm trải mình giữa biển cát, nghe tiếng sóng vỗ về chìm vào giấc ngủ với tiếng ru của men rượu say nồng, chuẩn bị cho một buổi đón bình minh nơi cực đông của Tổ Quốc.

 

Kỷ niệm chuyến hành trình về cực đông với NẮNG – CÁT – ĐÁ  và BIỂN.